[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Trước Khi Rời Đ...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-24 18:17:04
Đàn em cảm thấy vô cùng lạ lùng.
"Anh Hổ, tại sao anh lại chọn phải việc phiền toái như vậy? Đã có người ở trên giúp đỡ rồi thì sau đó cứ truyền xuống dưới là được chứ sao?"
"Hừm, những quan chức này có quá nhiều mưu mô toan tính trong lòng! Không phải dạng xởi lởi rộng rãi đâu!”
Phó Hiểu thầm nghĩ: Giám đốc nhà máy thép, hơn chục thùng vàng.
Kết hợp với những gì họ nói, rõ ràng có người muốn ăn cắp số tiền tham ô kia.
Chậc!! Có quá nhiều tên cặn bã.
Dù cô biết chuyện này thì cũng không thể trực tiếp gọi báo cảnh sát vì cô không thể biết được chuyện này có liên quan đến những ai.
Chỉ cần nghĩ đến việc những người này quang minh chính đại vận chuyển, cướp đồ từ Uỷ ban Cách mạng thì cũng chứng minh được rằng họ có gan lớn. Gan lớn như vậy thì nhất định là đang nắm trong ta quyền lực không nhỏ.
Cho dù cậu ba biết được chuyện này, nhưng mà cậu chỉ là một bí thư huyện, nếu rút dây động rừng với một con rắn địa phương trên đất của người khác, kết cục có lẽ sẽ chẳng khác gì bia đỡ đạn.
Vì vậy, chuyện này không thể lộ tên tuổi để người ta nắm thóp được.
Tuy nhiên, vì có một con bọ ngựa đang rình rập con ve sầu nên cô sẽ là con chim vàng anh đứng sau chờ đợi!!!
Thay vì để số tiền kia cho bọn bại hoại cặn bã, tốt hơn hết là cô nên lấy được nó và đi làm thêm một vài việc tốt nữa.
Ủy ban Cách mạng, chín giờ, cô bí mật ghi lại những điểm mấu chốt trong đầu mình.
Từ xa cô nhìn thấy Phó Dục đẩy gói hàng về hướng này nên bình tĩnh đứng lên đi đón.
Cả hai đến bưu điện và với sự giúp đỡ của nhân viên ở đó, họ đã gửi thành công gói hàng về quê.
Gửi đồ xong, hai người ra khỏi bưu điện, đi thẳng đến nhà ăn quốc doanh.
Sau đó đi trực tiếp đến quầy, gọi một món thịt lợn kho và hai đĩa mì bò. Khi đó người thu ngân nhìn họ với ánh mắt “mấy đứa trẻ phá của”, anh ta thu nhận tem thịt, tem phiếu thực phẩm và tiền tương ứng với món họ gọi.
Hai người tìm một chiếc bàn dựa lưng vào tường rồi ngồi xuống. Các nhà hàng ngày nay khác với kiểu sẽ có người mỉm cười chào đón họ rồi phục vụ trà và nước ở thế hệ sau. Ở đây có các cửa sổ để họ tự phục vụ.
Trong lúc chờ cơm, cô tình cờ trò chuyện với anh cả về tình hình ở nhà, cô biết được cậu hai và gia đình đều đang ở quân doanh, họ chỉ về quê khi các con được nghỉ. Vợ chồng cậu hai đã không về nhà mấy năm rồi, các con của cậu hai có người mười bốn tuổi, đứa nhỏ nhất cũng bằng tuổi cô, tức là cô có tổng cộng ba người anh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Anh Hổ, tại sao anh lại chọn phải việc phiền toái như vậy? Đã có người ở trên giúp đỡ rồi thì sau đó cứ truyền xuống dưới là được chứ sao?"
"Hừm, những quan chức này có quá nhiều mưu mô toan tính trong lòng! Không phải dạng xởi lởi rộng rãi đâu!”
Phó Hiểu thầm nghĩ: Giám đốc nhà máy thép, hơn chục thùng vàng.
Kết hợp với những gì họ nói, rõ ràng có người muốn ăn cắp số tiền tham ô kia.
Chậc!! Có quá nhiều tên cặn bã.
Dù cô biết chuyện này thì cũng không thể trực tiếp gọi báo cảnh sát vì cô không thể biết được chuyện này có liên quan đến những ai.
Chỉ cần nghĩ đến việc những người này quang minh chính đại vận chuyển, cướp đồ từ Uỷ ban Cách mạng thì cũng chứng minh được rằng họ có gan lớn. Gan lớn như vậy thì nhất định là đang nắm trong ta quyền lực không nhỏ.
Cho dù cậu ba biết được chuyện này, nhưng mà cậu chỉ là một bí thư huyện, nếu rút dây động rừng với một con rắn địa phương trên đất của người khác, kết cục có lẽ sẽ chẳng khác gì bia đỡ đạn.
Vì vậy, chuyện này không thể lộ tên tuổi để người ta nắm thóp được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, vì có một con bọ ngựa đang rình rập con ve sầu nên cô sẽ là con chim vàng anh đứng sau chờ đợi!!!
Thay vì để số tiền kia cho bọn bại hoại cặn bã, tốt hơn hết là cô nên lấy được nó và đi làm thêm một vài việc tốt nữa.
Ủy ban Cách mạng, chín giờ, cô bí mật ghi lại những điểm mấu chốt trong đầu mình.
Từ xa cô nhìn thấy Phó Dục đẩy gói hàng về hướng này nên bình tĩnh đứng lên đi đón.
Cả hai đến bưu điện và với sự giúp đỡ của nhân viên ở đó, họ đã gửi thành công gói hàng về quê.
Gửi đồ xong, hai người ra khỏi bưu điện, đi thẳng đến nhà ăn quốc doanh.
Sau đó đi trực tiếp đến quầy, gọi một món thịt lợn kho và hai đĩa mì bò. Khi đó người thu ngân nhìn họ với ánh mắt “mấy đứa trẻ phá của”, anh ta thu nhận tem thịt, tem phiếu thực phẩm và tiền tương ứng với món họ gọi.
Hai người tìm một chiếc bàn dựa lưng vào tường rồi ngồi xuống. Các nhà hàng ngày nay khác với kiểu sẽ có người mỉm cười chào đón họ rồi phục vụ trà và nước ở thế hệ sau. Ở đây có các cửa sổ để họ tự phục vụ.
Trong lúc chờ cơm, cô tình cờ trò chuyện với anh cả về tình hình ở nhà, cô biết được cậu hai và gia đình đều đang ở quân doanh, họ chỉ về quê khi các con được nghỉ. Vợ chồng cậu hai đã không về nhà mấy năm rồi, các con của cậu hai có người mười bốn tuổi, đứa nhỏ nhất cũng bằng tuổi cô, tức là cô có tổng cộng ba người anh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro