[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Trước Khi Rời Đ...

Bất Hiểu Tâm

2024-11-21 22:16:25

Họ có một chiếc xe đẩy nhỏ bằng gỗ ở nhà và họ đặt những gói hàng lên đó để mang đến bãi phế liệu.

"Không phải chúng ta đang đợi cậu về sao?"

Phó Dục kéo xe đi, tiến về phía trước: “Không cần đợi, cũng không biết khi nào chú ấy mới về.”

Phó Hiểu vội vàng đi theo, giúp cậu ấy đẩy xe từ phía sau.

Bãi đồ phế thải ở trong một nhà máy bỏ hoang, cách nhà họ Phó không xa, hai người đẩy một chiếc xe gỗ đi vào. Chỉ có một ông già đang gác cổng, nằm thoải mái trên ghế xếp.

Ông ấy không đứng dậy khỏi ghế khi nhìn thấy khách tới mà vẫn nằm rồi chỉ chỗ để họ cất đồ.

Anh cả không để cô giúp mà tự mình dọn đồ tới đó.

Sau khi rời khỏi cổng trạm phế liệu, cậu ấy bảo Phó Hiểu đợi vài phút, sau đó một mình về nhà lấy gói hàng cần gửi bưu điện tới.

Sau khi Phó Dục rời đi, cô tìm thấy một tảng đá lớn ở lối vào chỗ con hẻm cạnh trạm phế liệu và ngồi đợi.

Cô nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà bên cạnh nhưng ban đầu cô không để ý.

“Anh Hổ, tối nay mấy giờ chúng ta bắt đầu?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chín giờ, khi mọi người đã ngủ hết."

"Đại ca của tôi ơi, thật sự có nhiều vàng như vậy sao? Liệu tin tức lần này có thể sai không?"

"Vàng ư?" Phó Hiểu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được hai chữ này liền mở mắt ra, bản năng được kích hoạt, dùng dị năng hệ tinh thần chăm chú lắng nghe lời nói của đối phương.

Cô nghe thấy giọng nói được gọi người kia là anh Hổ trở nên phấn khích.

"Cái này làm sao mà giả được? Tên giám đốc nhà máy thép chết tiệt đó tham lam quá. Tao đã tận mắt chứng kiến hàng chục chiếc hộp được chuyển ra khỏi nhà hắn. Cho dù không phải là vàng thì cũng vẫn là đồ có giá trị."

"Đại ca, cuối cùng thì chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Thằng nhóc này đừng suy nghĩ nhiều quá, tao cho mày năm trăm tệ, số tiền này đủ để mày xây nhà ở quê nhà và cưới một người vợ."

"Đại ca, năm trăm tệ so với mười mấy hộp đồ giá trị kia, có chút hơi ít."

"Mày biết cái gì? Những thùng đồ này vốn là phải mang đi sung vào công quỹ, là bởi vì có người muốn tham ô nhưng không muốn ra mặt, cho nên mới đưa ra ngoài, tạo cơ hội cho mình.”

“Mày suy nghĩ xem, nếu không có người ở trên tham ô thì giờ này mấy thứ đó sẽ nằm trong Ủy ban Cách mạng, với hàng chục con mắt đang nhòm ngó. Những người đó đều là người có tên tuổi, không có họ thì còn lâu mới có phần cho anh em chúng ta!"

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0