[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Trước Khi Rời Đ...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Nếu cô thực sự nói như vậy, chỉ sợ mọi người sẽ cho rằng cô là loại đại nghịch bất đạo.
Nếu như bọn họ ở thời hiện đại thì điều này sẽ rất tiện lợi. Suy cho cùng, sau khi đốt trong lửa sẽ chỉ còn lại tro cốt.
Nhưng ở thời đại này, không ai muốn người thân của mình bị hỏa táng. Họ đều tin rằng con người nên yên nghỉ, được chôn xuống đất và trở về cội nguồn.
Phó Hiểu đã thu dọn hết đồ đạc trong nhà, quần áo mới của ông bà cô đã bị đốt trong lúc chôn cất, chỉ còn lại là một ít quần áo cũ, cô gói gọn chúng trong một cái túi lớn, chuẩn bị cùng nhau đưa đến bãi phế liệu vào buổi chiều.
Có những đồ đạc đã dùng lâu trong nhà đã sớm được cô đã cất vào không gian để bảo quản. Đồ đạc trong nhà đều là đồ gỗ đơn giản nên không cần dọn dẹp nhiều, vẫn có thể để lại cho ủy ban khu phố để tạo chút ấn tượng tốt, thực sự thì cũng không thể chỉ để lại cho họ một ngôi nhà trống.
Đồ đạc trong bếp chỉ còn sót lại vài dụng cụ nhà bếp đơn giản.
Cô đã đóng gói một số cuốn sách y tế và hồ sơ bắt mạch của ông ngoại.
Lúc này Phó Dục đã kiểm tra xong từng phòng, đi tới nói: “Em gái, những cuốn sách này không thể để ở đây được.” Cậu ấy lấy ra một vài cuốn sách, xem qua thì thấy đều là sách Đông y, cho nên mới gọi em gái lại. Ở thời đại này, y học Trung Hoa là một bộ môn rất nguy hiểm.
"Anh ơi, anh đừng lo lắng. Những cuốn sách này em đã đọc hết và sau này chúng ta sẽ cùng nhau mang chúng tới bãi phế liệu."
Phó Dục thấy trên mặt cô không có chút miễn cưỡng nào, liền thả lỏng, đi thu dọn đồ đạc khác.
Còn Phó Hiểu đặt riêng những cuốn sách y khoa vào một chiếc hộp nhỏ và chuẩn bị ném chúng vào không gian, sau này sẽ mang ra xem khi không có ai để ý.
Cả nhà phải mất một thời gian khá lâu mới phân loại được hết đồ đặc, có hai kiện hàng cần mang tới trạm phế liệu.
Những chiếc chăn bông đều mới tới chín phần và vẫn còn một vài bộ quần áo mới. Cô đã sắp xếp nó vào một cái bao tải lớn, gửi qua tàu hỏa không thuận tiện nên cô quyết định gửi nó qua bưu điện.
Khi mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi thì đã gần mười hai giờ.
"Anh ơi, anh có đói không?"
“Đi thôi, sau khi gửi đồ xong thì chúng ta đến khách sạn quốc doanh ăn cơm.” Phó Dục vừa uống xong ly nước thì lập tức đặt cốc xuống, sau đó đặt kiện hàng lên xe đẩy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như bọn họ ở thời hiện đại thì điều này sẽ rất tiện lợi. Suy cho cùng, sau khi đốt trong lửa sẽ chỉ còn lại tro cốt.
Nhưng ở thời đại này, không ai muốn người thân của mình bị hỏa táng. Họ đều tin rằng con người nên yên nghỉ, được chôn xuống đất và trở về cội nguồn.
Phó Hiểu đã thu dọn hết đồ đạc trong nhà, quần áo mới của ông bà cô đã bị đốt trong lúc chôn cất, chỉ còn lại là một ít quần áo cũ, cô gói gọn chúng trong một cái túi lớn, chuẩn bị cùng nhau đưa đến bãi phế liệu vào buổi chiều.
Có những đồ đạc đã dùng lâu trong nhà đã sớm được cô đã cất vào không gian để bảo quản. Đồ đạc trong nhà đều là đồ gỗ đơn giản nên không cần dọn dẹp nhiều, vẫn có thể để lại cho ủy ban khu phố để tạo chút ấn tượng tốt, thực sự thì cũng không thể chỉ để lại cho họ một ngôi nhà trống.
Đồ đạc trong bếp chỉ còn sót lại vài dụng cụ nhà bếp đơn giản.
Cô đã đóng gói một số cuốn sách y tế và hồ sơ bắt mạch của ông ngoại.
Lúc này Phó Dục đã kiểm tra xong từng phòng, đi tới nói: “Em gái, những cuốn sách này không thể để ở đây được.” Cậu ấy lấy ra một vài cuốn sách, xem qua thì thấy đều là sách Đông y, cho nên mới gọi em gái lại. Ở thời đại này, y học Trung Hoa là một bộ môn rất nguy hiểm.
"Anh ơi, anh đừng lo lắng. Những cuốn sách này em đã đọc hết và sau này chúng ta sẽ cùng nhau mang chúng tới bãi phế liệu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Dục thấy trên mặt cô không có chút miễn cưỡng nào, liền thả lỏng, đi thu dọn đồ đạc khác.
Còn Phó Hiểu đặt riêng những cuốn sách y khoa vào một chiếc hộp nhỏ và chuẩn bị ném chúng vào không gian, sau này sẽ mang ra xem khi không có ai để ý.
Cả nhà phải mất một thời gian khá lâu mới phân loại được hết đồ đặc, có hai kiện hàng cần mang tới trạm phế liệu.
Những chiếc chăn bông đều mới tới chín phần và vẫn còn một vài bộ quần áo mới. Cô đã sắp xếp nó vào một cái bao tải lớn, gửi qua tàu hỏa không thuận tiện nên cô quyết định gửi nó qua bưu điện.
Khi mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi thì đã gần mười hai giờ.
"Anh ơi, anh có đói không?"
“Đi thôi, sau khi gửi đồ xong thì chúng ta đến khách sạn quốc doanh ăn cơm.” Phó Dục vừa uống xong ly nước thì lập tức đặt cốc xuống, sau đó đặt kiện hàng lên xe đẩy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro