[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Đời Người Muôn...

Bất Hiểu Tâm

2024-11-21 22:16:25

“Mẹ, Tĩnh Tĩnh đồng ý gả cho con rồi đó, tiền sính lễ phải nhanh chóng lấy ra, không có nhỡ như cô ấy hối hận thì làm thế nào đây.”

“Biết rồi, biết rồi, chờ em gái con trở về đã.”

“Mẹ nó, hay là chúng ta ra ngoài tìm nó chút đi, nhỡ như con nha đầu kia không trở lại thì làm thế nào đây.”

“Nó dám sao, khẳng định là nó không dám chạy loạn đâu, chắc chắn là lại chạy tới nhà người bạn học kia trốn rồi, yên tâm đi, trên người nó một hào cũng chẳng có, cũng chẳng có hộ khẩu, sớm muộn gì cũng phải trở lại thôi.”

“Mẹ à, hai ngày nữa con muốn kết hôn rồi, hai người không muốn được bế cháu hay sao?”

“Được…Được, ngày mai mẹ sẽ đi tìm nha đầu chết tiệt kia, tìm được nó rồi chắc chắn sẽ gả nó qua một nhà nào đó để lấy được tiền sính lễ, sau đó con trai mẹ sẽ được lấy vợ rồi.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, đến lúc đó con và Tĩnh Tĩnh nhất định sẽ hiếu thuận với cha mẹ.”

“Ha ha, tốt, con trai mẹ thật là hiếu thuận.”

Nghe những lời không có một chút thân tình phát ra từ miệng người nhà của mình, cô ta cứ như vậy bị coi thành một món hàng bán đi.

Vương Mai dừng lại ở trong bóng tối, cả người run rẩy đến kịch liệt.

Rắn cắn thật chặt, sắc mặt cũng trắng bệch.

Nước mắt cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa mà òa lên khóc lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng khóc này đã đánh thức con chó của nhà hàng xóm đang ngủ trong sân.

Cũng kinh động cả những người bên trong phòng.

Bên trong truyền đến tiếng mở cửa…

“...”

Mặt trời mọc ở phương Đông, một ngày nữa lại đến.

Phó Vĩ Luân thức dậy lúc năm giờ sáng, ra ngoài tập một bài thể dục đơn giản, vận động một lúc rồi thuận đường qua nhà hàng quốc doanh xếp hàng mua bánh bao.

Đi mua sắm xong về đến nhà đã thấy hai anh em vừa mới dậy: “Mau mau, dậy thay đồ rửa mặt rồi qua đây ăn bánh bao.”

Những chiếc bánh bao to vỏ mỏng, nhân đầy thịt lợn xen kẽ mỡ, rất thơm, ăn kèm với món canh trứng đơn giản, mọi người đều rất hài lòng.

Ăn sáng xong, để hai người ở nhà, Phó Vĩ Luân lại vội vàng đi ra ngoài.

Mặc dù cô cảm thấy đau lòng vì cậu ba phải khi đi khắp nơi, bôn ba mệt nhọc, nhưng dù sao thì bây giờ cô cũng không thể làm gì để giúp được, bề ngoài của cô chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, cô không thể nói với người khác rằng họ có thể cứ đốt cháy hết và giữ lại tro cốt để mang về là được.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0