[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đời Người Muôn...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều.
Đếm khi Phó Vĩ Luân về đến nơi thì trời cũng đã tối, dùng canh gà buổi trưa còn dư lại làm ba bát mì gà.
“Mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi, chúng ta sẽ mua vé xe lửa để ngày kia trở về quê, Tiểu Tiểu, ngày mai hai đứa các cháu không nên đi ra ngoài, chuyện di chuyển mộ phần…Cậu đã sắp xếp người rồi, trẻ nít không nên đi làm gì, ở nhà sắp xếp đồ xem có đồ gì cần mang đi, để anh cháu giúp cháu dọn dẹp cho thật tốt, chúng ta cũng có thể gửi một số qua bưu điện, ngày kia chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
“Cậu ba, cháu biết rồi.”
“Cháu sẽ giúp em gái thu dọn đồ đạc, cậu cứ đi làm chuyện của cậu là được rồi.”
Sau khi ăn xong ba người họ lại cùng nhau tán gẫu một lúc, lúc sau thì ai về phòng người nấy đi ngủ.
Lúc Phó Vĩ Luân rửa mặt xong trở về phòng thì nhìn thấy cháu trai cả đang đứng trước cửa, anh ấy nghiêng người để cậu ấy đi vào.
“Xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Động tác lau tóc của anh ấy ngừng lại, mỉm cười nhìn cháu mình: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Phó Dục lười biếng ngồi ở trên giường, giọng điệu nhàn nhã nói: “Trông cậu có vẻ gấp.”
“Ồ? Cháu nhìn ra được sao?” Giọng anh ấy tràn đầy ý cười nói.
“Không chỉ có mỗi cháu thôi đâu, hôm nay em gái cũng hỏi cháu có phải cậu có tâm sự hay không đó?”
Phó Vĩ Luân hờ hững nói: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cháu nhớ ngày mai phải giúp em gái cháu thu dọn đồ đạc đấy, tất cả đồ vật trong nhà đều phải kiểm tra xem có phải mang đi hay không.”
“Ý cậu là tất cả mọi thứ đấy, biết chưa?”
Phó Dục đứng lên, chậm chạp đi tới cửa:
“Cháu biết rồi.”
Sau đó cậu ấy mở cửa rồi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại anh ấy ở trong, trên gương mặt nở một nụ cười tán thưởng.
“Mấy đứa nhóc này đứa nào cũng thông minh.”
Nghĩ đến tin tức mà bản thân vừa hỏi thăm được, nụ cười trên khuôn mặt trong nháy mắt đã biến mất, bất kể chuyện đó là do ai làm ra, nếu như đã không ảnh hưởng đến anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không cho phép bản thân bị liên lụy, tốt nhất là nên rời khỏi cái đất đầy thị phi này càng sớm càng tốt…
“...”
Trời càng lúc càng tối.
Vương Mai từ trong bóng tối đi ra, đứng ở cửa nhà nhìn vào bên trong phòng, ánh đèn mờ nhạt đến tưởng như không có chút ánh sáng nào.
Mới vừa đi về phía trước hai bước thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng: “Cũng không biết là con nha đầu chết tiệt đó chạy đi đâu rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đếm khi Phó Vĩ Luân về đến nơi thì trời cũng đã tối, dùng canh gà buổi trưa còn dư lại làm ba bát mì gà.
“Mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi, chúng ta sẽ mua vé xe lửa để ngày kia trở về quê, Tiểu Tiểu, ngày mai hai đứa các cháu không nên đi ra ngoài, chuyện di chuyển mộ phần…Cậu đã sắp xếp người rồi, trẻ nít không nên đi làm gì, ở nhà sắp xếp đồ xem có đồ gì cần mang đi, để anh cháu giúp cháu dọn dẹp cho thật tốt, chúng ta cũng có thể gửi một số qua bưu điện, ngày kia chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
“Cậu ba, cháu biết rồi.”
“Cháu sẽ giúp em gái thu dọn đồ đạc, cậu cứ đi làm chuyện của cậu là được rồi.”
Sau khi ăn xong ba người họ lại cùng nhau tán gẫu một lúc, lúc sau thì ai về phòng người nấy đi ngủ.
Lúc Phó Vĩ Luân rửa mặt xong trở về phòng thì nhìn thấy cháu trai cả đang đứng trước cửa, anh ấy nghiêng người để cậu ấy đi vào.
“Xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Động tác lau tóc của anh ấy ngừng lại, mỉm cười nhìn cháu mình: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Phó Dục lười biếng ngồi ở trên giường, giọng điệu nhàn nhã nói: “Trông cậu có vẻ gấp.”
“Ồ? Cháu nhìn ra được sao?” Giọng anh ấy tràn đầy ý cười nói.
“Không chỉ có mỗi cháu thôi đâu, hôm nay em gái cũng hỏi cháu có phải cậu có tâm sự hay không đó?”
Phó Vĩ Luân hờ hững nói: “Dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cháu nhớ ngày mai phải giúp em gái cháu thu dọn đồ đạc đấy, tất cả đồ vật trong nhà đều phải kiểm tra xem có phải mang đi hay không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý cậu là tất cả mọi thứ đấy, biết chưa?”
Phó Dục đứng lên, chậm chạp đi tới cửa:
“Cháu biết rồi.”
Sau đó cậu ấy mở cửa rồi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại anh ấy ở trong, trên gương mặt nở một nụ cười tán thưởng.
“Mấy đứa nhóc này đứa nào cũng thông minh.”
Nghĩ đến tin tức mà bản thân vừa hỏi thăm được, nụ cười trên khuôn mặt trong nháy mắt đã biến mất, bất kể chuyện đó là do ai làm ra, nếu như đã không ảnh hưởng đến anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không cho phép bản thân bị liên lụy, tốt nhất là nên rời khỏi cái đất đầy thị phi này càng sớm càng tốt…
“...”
Trời càng lúc càng tối.
Vương Mai từ trong bóng tối đi ra, đứng ở cửa nhà nhìn vào bên trong phòng, ánh đèn mờ nhạt đến tưởng như không có chút ánh sáng nào.
Mới vừa đi về phía trước hai bước thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng: “Cũng không biết là con nha đầu chết tiệt đó chạy đi đâu rồi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro