[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đời Người Muôn...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Hơn nữa lần này lại
lần anh ta sẽ vơ vét được một khoản rất lớn, chờ đến khi những tin đồn trong
thành phố qua đi thì anh ta sẽ lập tức mang theo hành lý đi tới phía Nam, tới
Hương Cảng, đằng nào nhiều đồ như vậy cũng đủ để anh ta sống an nhàn nửa đời
sau rồi.
“...”
Trước cửa ủy ban khu phố.
Buổi chiều ba cậu cháu tới làm thủ tục dời hộ khẩu cũng vừa vặn cho ủy ban khu phố mướn nhà miễn phí mười năm, giải quyết được vấn đề chỗ ở của một số cán bộ.
“Chủ nhiệm Vương, không cần đưa tiễn đâu, chúng tôi đi về trước đây.” Phó Vĩ Luân đứng đối diện cửa nói với người đàn ông trung niên trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Chủ nhiệm Vương nghe vậy thì nói: “Được, vậy tôi không tiễn nữa, một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc của chúng tôi.”
Phó Vĩ Luân mỉm cười tạm biệt với chủ nhiệm Vương: “Vậy thì không trễ nãi công tác của chủ nhiệm nữa, chúng tôi đi trước đây.”
Sau đó anh ấy đưa hai người Phó Hiểu và Phó Dục rời đi.
Phó Hiểu ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi nói: “Cậu ba, vậy là từ nay tiền cứu trợ cháu sẽ được lĩnh ở quê sao ạ?”
“Đúng vậy, hộ khẩu của Tiểu Tiểu đã được chuyển về rồi, bây giờ chỉ cần trở về quê để cậu cả của cháu ký nhận rồi đóng dấu là được, sau này tiền cứu trợ chỉ cần tới văn phòng đăng ký hộ khẩu lĩnh về là được rồi.”
Nói rồi anh ấy lại nhìn sang hai anh em, sau đó lại nói với Phó Dục: “Cháu đưa em gái tới trường đăng ký chuyển trường đi, nói rõ tình huống của em gái cho hiệu trưởng, tốt nhất là bảo hiệu trưởng trả lại bằng tốt nghiệp tiểu học, hiểu không?”
Phó Dục gật đầu: “Cháu biết rồi.”
“Cậu ba, cậu đi đâu vậy?”
Phó Vĩ Luân lại xoa xoa tóc cô, kiên nhẫn nói: “Cậu đi làm nốt chút thủ tục còn lại, các cháu không đi theo được, ngoan, đi theo anh cháu tới trường học, xong xuôi là có thể trở về nhà được rồi.”
Nhìn bóng lưng cậu ba rời đi, không biết tại sao mà cô cứ luôn cảm thấy cậu ba đang có chút gấp gáp.
“Em gái đang nghĩ gì vậy?”
“Anh, em luôn cảm thấy hình như trong lòng cậu ba có tâm sự.”
Phó Dục kéo cô đi về phía trước, bình tĩnh nói: “Con người chú ba em phải sống chung lâu mới biết được, chú rất chu đáo, trong lòng chú cũng luôn có tâm sự, em không phải để ý đến đâu.”
Giải quyết chuyện ở trường học cũng tương đối đơn giản, hai người bọn họ cũng rất dễ dàng lấy được giấy chứng nhận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
Trước cửa ủy ban khu phố.
Buổi chiều ba cậu cháu tới làm thủ tục dời hộ khẩu cũng vừa vặn cho ủy ban khu phố mướn nhà miễn phí mười năm, giải quyết được vấn đề chỗ ở của một số cán bộ.
“Chủ nhiệm Vương, không cần đưa tiễn đâu, chúng tôi đi về trước đây.” Phó Vĩ Luân đứng đối diện cửa nói với người đàn ông trung niên trên mặt đầy vẻ tươi cười.
Chủ nhiệm Vương nghe vậy thì nói: “Được, vậy tôi không tiễn nữa, một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ công việc của chúng tôi.”
Phó Vĩ Luân mỉm cười tạm biệt với chủ nhiệm Vương: “Vậy thì không trễ nãi công tác của chủ nhiệm nữa, chúng tôi đi trước đây.”
Sau đó anh ấy đưa hai người Phó Hiểu và Phó Dục rời đi.
Phó Hiểu ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi nói: “Cậu ba, vậy là từ nay tiền cứu trợ cháu sẽ được lĩnh ở quê sao ạ?”
“Đúng vậy, hộ khẩu của Tiểu Tiểu đã được chuyển về rồi, bây giờ chỉ cần trở về quê để cậu cả của cháu ký nhận rồi đóng dấu là được, sau này tiền cứu trợ chỉ cần tới văn phòng đăng ký hộ khẩu lĩnh về là được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi anh ấy lại nhìn sang hai anh em, sau đó lại nói với Phó Dục: “Cháu đưa em gái tới trường đăng ký chuyển trường đi, nói rõ tình huống của em gái cho hiệu trưởng, tốt nhất là bảo hiệu trưởng trả lại bằng tốt nghiệp tiểu học, hiểu không?”
Phó Dục gật đầu: “Cháu biết rồi.”
“Cậu ba, cậu đi đâu vậy?”
Phó Vĩ Luân lại xoa xoa tóc cô, kiên nhẫn nói: “Cậu đi làm nốt chút thủ tục còn lại, các cháu không đi theo được, ngoan, đi theo anh cháu tới trường học, xong xuôi là có thể trở về nhà được rồi.”
Nhìn bóng lưng cậu ba rời đi, không biết tại sao mà cô cứ luôn cảm thấy cậu ba đang có chút gấp gáp.
“Em gái đang nghĩ gì vậy?”
“Anh, em luôn cảm thấy hình như trong lòng cậu ba có tâm sự.”
Phó Dục kéo cô đi về phía trước, bình tĩnh nói: “Con người chú ba em phải sống chung lâu mới biết được, chú rất chu đáo, trong lòng chú cũng luôn có tâm sự, em không phải để ý đến đâu.”
Giải quyết chuyện ở trường học cũng tương đối đơn giản, hai người bọn họ cũng rất dễ dàng lấy được giấy chứng nhận.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro