[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đời Người Muôn...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-24 18:17:04
Lời này vừa mới thốt ra đã khiến Lý Bảo Quốc nhìn anh ta chằm chằm.
Sau đó anh ta lại bưng ly rượu lên môi uống cạn, trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Anh nói thật sao?”
Dương Kiến cười ha hả, lại nói thầm vào tai anh ta mấy câu, Lý Bảo Quốc nghe vậy thì cảm giác ngà ngà say đã hoàn toàn tan sạch: “Lá gan anh ta lớn như vậy?”
Trên mặt Dương Kiến có chút vẻ châm chọc, vỗ vai anh ta: “Cái đất Thượng Hải này rộng lớn như vậy, nếu như lá gan mà không lớn thì làm sao anh ta có thể lên chức nhanh như vậy được? Dựa vào cái gì mà được thăng tiến như vậy chứ?”
Cuối cùng anh ta lại rót thêm rượu cho Lý Bảo Quốc: “Anh Lý này, dù sao những điều cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, làm được gì không thì phải dựa vào bản lĩnh của anh đấy.”
Nói xong anh ta cũng lập tức đi ra ngoài.
Giờ phút này trên mặt Lý Bảo Quốc đều là vẻ giằng co.
Anh ta lại nghĩ đến tin tức giám đốc tuyển chọn người trong xưởng, vốn dĩ anh ta là người được yêu cầu nhiều nhất, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mà cuối cùng người được chọn lại là Dương Lập Dân, cũng không phải là không có lời đồn đãi nói anh ta đút lót rồi ăn hối lộ, nhưng khổ nỗi lại chẳng có chứng cớ, nếu như bây giờ anh ta đã có được đằng chuôi hiếm có như vậy, có phải anh ta nên làm gì đó hay không?
Bản thân vì xưởng mà lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà lại phải chắp tay nhường nó cho người khác được.
Một hớp rượu cuối cùng trôi xuống bụng.
Làm!!!
Sau khi Dương Kiến ra ngoài thì lại lén lén lút lút đi tới một cái sân bí mật, thấp giọng nói với người trong phòng: “Tôi đã làm xong chuyện mà anh muốn rồi, đừng có quên chuyện anh đáp ứng với tôi đấy.”
Người ở bên trong hơi trầm mặc một chút, chốc lát sau mới trả lời: “Yên tâm, tôi không quên đâu.”
Sau khi Dương Kiến rời đi, người bên trong nhà mím môi nhấp một ngụm trà.
Triệu Gia Bình đặt ly trà xuống, nhớ tới kế hoạch của mình thì trên mặt tràn đầy nụ cười, anh ta cùng với người đàn bà kia làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn cực kỳ sợ hãi, mà lá gan cô gái này lại quá lớn, cứ theo cô ta thì sợ là đến cuối cùng cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, không bằng lần này vơ vét được một khoản rồi chạy tới Hương Cảng, trải qua những ngày tháng an nhàn thì hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó anh ta lại bưng ly rượu lên môi uống cạn, trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Anh nói thật sao?”
Dương Kiến cười ha hả, lại nói thầm vào tai anh ta mấy câu, Lý Bảo Quốc nghe vậy thì cảm giác ngà ngà say đã hoàn toàn tan sạch: “Lá gan anh ta lớn như vậy?”
Trên mặt Dương Kiến có chút vẻ châm chọc, vỗ vai anh ta: “Cái đất Thượng Hải này rộng lớn như vậy, nếu như lá gan mà không lớn thì làm sao anh ta có thể lên chức nhanh như vậy được? Dựa vào cái gì mà được thăng tiến như vậy chứ?”
Cuối cùng anh ta lại rót thêm rượu cho Lý Bảo Quốc: “Anh Lý này, dù sao những điều cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, làm được gì không thì phải dựa vào bản lĩnh của anh đấy.”
Nói xong anh ta cũng lập tức đi ra ngoài.
Giờ phút này trên mặt Lý Bảo Quốc đều là vẻ giằng co.
Anh ta lại nghĩ đến tin tức giám đốc tuyển chọn người trong xưởng, vốn dĩ anh ta là người được yêu cầu nhiều nhất, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mà cuối cùng người được chọn lại là Dương Lập Dân, cũng không phải là không có lời đồn đãi nói anh ta đút lót rồi ăn hối lộ, nhưng khổ nỗi lại chẳng có chứng cớ, nếu như bây giờ anh ta đã có được đằng chuôi hiếm có như vậy, có phải anh ta nên làm gì đó hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản thân vì xưởng mà lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà lại phải chắp tay nhường nó cho người khác được.
Một hớp rượu cuối cùng trôi xuống bụng.
Làm!!!
Sau khi Dương Kiến ra ngoài thì lại lén lén lút lút đi tới một cái sân bí mật, thấp giọng nói với người trong phòng: “Tôi đã làm xong chuyện mà anh muốn rồi, đừng có quên chuyện anh đáp ứng với tôi đấy.”
Người ở bên trong hơi trầm mặc một chút, chốc lát sau mới trả lời: “Yên tâm, tôi không quên đâu.”
Sau khi Dương Kiến rời đi, người bên trong nhà mím môi nhấp một ngụm trà.
Triệu Gia Bình đặt ly trà xuống, nhớ tới kế hoạch của mình thì trên mặt tràn đầy nụ cười, anh ta cùng với người đàn bà kia làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn cực kỳ sợ hãi, mà lá gan cô gái này lại quá lớn, cứ theo cô ta thì sợ là đến cuối cùng cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, không bằng lần này vơ vét được một khoản rồi chạy tới Hương Cảng, trải qua những ngày tháng an nhàn thì hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro