[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đời Người Muôn...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Hai người còn lại
thì nằm trên ghế trong sân phơi nắng.
“Cậu ba, cậu đã tới bệnh viện hỏi thăm chưa? Thủ tục có phiền toái không ạ?”
Động tác đong đưa ghế của Phó Vĩ Luân ngừng lại một lát, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “Không phiền toái, cậu đã làm xong hết rồi, xế chiều nay cậu lại tới ủy ban khu phố một chuyến.”
Phó Dục đã dọn dẹp phòng bếp xong cũng tới tham gia: “Chú ba, có phải tới trường học một chuyến nữa không?”
Phó Vĩ Luân đưa ngón tay xoa xoa trán, giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Chúng ta cũng phải tới trường học một chuyến.”
Anh ấy nhíu mày, hai mắt nhìn lên trời thật lâu, trong mắt tựa như đầy vẻ nghi vấn cùng một chút buồn rầu.
Nghĩ đến cảnh tượng bản thân nhìn thấy ở bệnh viện sáng nay, còn có tin tức mà anh ấy hỏi thăm được từ những người bạn học.
Anh ấy nhắm hai mắt lại trầm tư.
“Phải mau rời đi thôi, Thượng Hải này sợ là không nên ở lại lâu…”
…
Lý Bảo Quốc nhìn người trước mặt thì trong lòng có chút kinh ngạc.
Dương Kiến cười ha hả rót cho anh ta một ly rượu: “Anh cả Lý, tôi biết anh là người có bản lĩnh mà, nói thật so với Dương Lập Dân anh còn lợi hại hơn ấy chứ.”
Lý Bảo Quốc nghe vậy nhưng trên mặt không biểu lộ cái gì: “Dương Công, Dương Lập Dân đều là anh em trong gia đình anh, anh nói như vậy không phù hợp đâu.”
Mặc dù đối với chuyện Dương Lập Dân được lên chức anh ta cũng không phục chút nào, thế nhưng anh ta vẫn còn có chút đầu óc.
Có câu nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không phải gian cũng là trộm.
Hôm nay anh ta chủ động tìm đến mình, lại còn mời cơm xum xoe nịnh bợ thế này thì khẳng định là có chuyện.
Dương Kiến cũng không thèm để ý đến những suy nghĩ trong lòng Lý Bảo Quốc, anh ta tiếp tục nói: “Tôi phải nói là lần này giám đốc tuyển chọn người được lên chức thì nên là anh mới phải, còn anh cả nhà tôi đó thì có muốn xách giày cho anh cũng không xứng.”
“Anh không nên nói ra những lời như vậy, Dương đồng chí cũng rất ưu tú, bằng không sao có thể có nhiều người chọn anh ta như vậy được?”
Lý Bảo Quốc nghe vậy thì vội vàng nói, thế nhưng cái biểu cảm kia của anh ta nhìn thế nào cũng cực kỳ giả tạo.
Dương Kiến lại rót thêm cho anh ta một ly rượu, tiếp tục nói: “Anh cả Lý, tôi vẫn muốn nói với anh là anh cả nhà tôi bản lĩnh gì cũng không có nhưng bản lĩnh tặng quà lại rất lớn, anh có biết chuyện này không? Khoảng thời gian giám đốc tuyển chọn người này anh ta tặng từng rương từng rương quà cho người khác đấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cậu ba, cậu đã tới bệnh viện hỏi thăm chưa? Thủ tục có phiền toái không ạ?”
Động tác đong đưa ghế của Phó Vĩ Luân ngừng lại một lát, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “Không phiền toái, cậu đã làm xong hết rồi, xế chiều nay cậu lại tới ủy ban khu phố một chuyến.”
Phó Dục đã dọn dẹp phòng bếp xong cũng tới tham gia: “Chú ba, có phải tới trường học một chuyến nữa không?”
Phó Vĩ Luân đưa ngón tay xoa xoa trán, giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Chúng ta cũng phải tới trường học một chuyến.”
Anh ấy nhíu mày, hai mắt nhìn lên trời thật lâu, trong mắt tựa như đầy vẻ nghi vấn cùng một chút buồn rầu.
Nghĩ đến cảnh tượng bản thân nhìn thấy ở bệnh viện sáng nay, còn có tin tức mà anh ấy hỏi thăm được từ những người bạn học.
Anh ấy nhắm hai mắt lại trầm tư.
“Phải mau rời đi thôi, Thượng Hải này sợ là không nên ở lại lâu…”
…
Lý Bảo Quốc nhìn người trước mặt thì trong lòng có chút kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Kiến cười ha hả rót cho anh ta một ly rượu: “Anh cả Lý, tôi biết anh là người có bản lĩnh mà, nói thật so với Dương Lập Dân anh còn lợi hại hơn ấy chứ.”
Lý Bảo Quốc nghe vậy nhưng trên mặt không biểu lộ cái gì: “Dương Công, Dương Lập Dân đều là anh em trong gia đình anh, anh nói như vậy không phù hợp đâu.”
Mặc dù đối với chuyện Dương Lập Dân được lên chức anh ta cũng không phục chút nào, thế nhưng anh ta vẫn còn có chút đầu óc.
Có câu nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không phải gian cũng là trộm.
Hôm nay anh ta chủ động tìm đến mình, lại còn mời cơm xum xoe nịnh bợ thế này thì khẳng định là có chuyện.
Dương Kiến cũng không thèm để ý đến những suy nghĩ trong lòng Lý Bảo Quốc, anh ta tiếp tục nói: “Tôi phải nói là lần này giám đốc tuyển chọn người được lên chức thì nên là anh mới phải, còn anh cả nhà tôi đó thì có muốn xách giày cho anh cũng không xứng.”
“Anh không nên nói ra những lời như vậy, Dương đồng chí cũng rất ưu tú, bằng không sao có thể có nhiều người chọn anh ta như vậy được?”
Lý Bảo Quốc nghe vậy thì vội vàng nói, thế nhưng cái biểu cảm kia của anh ta nhìn thế nào cũng cực kỳ giả tạo.
Dương Kiến lại rót thêm cho anh ta một ly rượu, tiếp tục nói: “Anh cả Lý, tôi vẫn muốn nói với anh là anh cả nhà tôi bản lĩnh gì cũng không có nhưng bản lĩnh tặng quà lại rất lớn, anh có biết chuyện này không? Khoảng thời gian giám đốc tuyển chọn người này anh ta tặng từng rương từng rương quà cho người khác đấy.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro