[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Không Gian
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Dựa theo phương pháp vừa rồi, cô bỏ trái cây và rau dưa vào bên trong kho hàng.
Sân sau biệt thự sát với chân núi, có một dãy chuồng nuôi súc vật ở xung quanh vườn cây ăn quả. Chuồng nuôi gà vịt, dê bò gì cũng đều có, nhưng bây giờ vẫn còn trống, khi nào rảnh cô sẽ dần dần lấp đầy chúng để tự do thu hoạch thịt, trứng và sữa.
Việc trồng trọt thu hoạch của biệt thự đều được thực hiện dựa theo ý muốn của chủ nhân. Mảnh đất đã được thu hoạch vẫn có thể tiếp tục trồng lương thực lần nữa. Ở thời đại này, lương thực vẫn là quan trọng nhất.
Những đồ vật trong không gian này quá toàn diện, quá thông minh, hệt như một thế giới nhỏ vậy. Có được một thứ đồ tốt như vậy là một may mắn to lớn trong thời đại này!
Có được không gian này, dù cô có kém cỏi tới mức nào vẫn có thể hô mưa gọi gió ở thời đại này!
Phó Hiểu cố nén tâm trạng kích động, ra khỏi không gian. Một cảm giác mất trọng lực ập tới, sau đó cô về lại thư phòng. Có không gian kia rồi, cô nên giấu một ít đồ vật qusy giá ở trong nhà đi đã.
Cô đi xuống dưới tầng hầm, dựa theo lời nhắc trong thư của ông ngoại Phó để mở mật thất bí ẩn ra.
Bên trong bày biện mười mấy cái rương.
Tùy tiện mở mấy cái ra, cô xém chút đã bị ánh sáng chói lóa làm cho mù mắt.
Cá đù vàng, cá đỏ dạ lớn, vàng thỏi, đủ loại đá quý, ngọc thạch, tranh chữ vân vân, đều là đồ tốt.
Tuy tính cách Phó Hiểu giản dị nhưng bây giờ vẫn có chút hưng phấn. Đúng là phát tài rồi.
Cô không khỏi sốt ruột cho nguyên chủ, đời trước đã để tên khốn kia chiếm tiện nghi rồi!
Haiz…
Áp chế lại suy nghĩ của mình, cô bỏ hết toàn bộ rương vào trong phòng ở tầng một biệt thự trong không gian.
Cuối cùng cô còn tìm được mấy cái hộp nhỏ ở trên giá mật thất. Bên trong có một ít thư, trong đó có một lá thư được ghi dòng chữ Phó Tĩnh Xu thân gửi. Vừa mở ra thì thấy đó là thư do người ba chưa từng gặp mặt của Phó Hiểu viết cho mẹ, đại khái là việc quốc chưa yên, chưa thể lo việc nhà, nói qua nói lại vẫn là kêu mẹ hãy quên ông ta đi.
Phó Hiểu “ha” một tiếng: “Xem ra tên khốn ba mình đúng là một kẻ tra nam.”
Cái gì nên hay không nên làm thì ông ta đều đã làm hết rồi, kết quả lại không muốn chịu trách nhiệm, bảo con gái nhà người ta quên ông ta đi. Bảo sao từ nhỏ ông ngoại Phó đã luôn nói với Phó Hiểu rằng ba cô đã chết.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sân sau biệt thự sát với chân núi, có một dãy chuồng nuôi súc vật ở xung quanh vườn cây ăn quả. Chuồng nuôi gà vịt, dê bò gì cũng đều có, nhưng bây giờ vẫn còn trống, khi nào rảnh cô sẽ dần dần lấp đầy chúng để tự do thu hoạch thịt, trứng và sữa.
Việc trồng trọt thu hoạch của biệt thự đều được thực hiện dựa theo ý muốn của chủ nhân. Mảnh đất đã được thu hoạch vẫn có thể tiếp tục trồng lương thực lần nữa. Ở thời đại này, lương thực vẫn là quan trọng nhất.
Những đồ vật trong không gian này quá toàn diện, quá thông minh, hệt như một thế giới nhỏ vậy. Có được một thứ đồ tốt như vậy là một may mắn to lớn trong thời đại này!
Có được không gian này, dù cô có kém cỏi tới mức nào vẫn có thể hô mưa gọi gió ở thời đại này!
Phó Hiểu cố nén tâm trạng kích động, ra khỏi không gian. Một cảm giác mất trọng lực ập tới, sau đó cô về lại thư phòng. Có không gian kia rồi, cô nên giấu một ít đồ vật qusy giá ở trong nhà đi đã.
Cô đi xuống dưới tầng hầm, dựa theo lời nhắc trong thư của ông ngoại Phó để mở mật thất bí ẩn ra.
Bên trong bày biện mười mấy cái rương.
Tùy tiện mở mấy cái ra, cô xém chút đã bị ánh sáng chói lóa làm cho mù mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cá đù vàng, cá đỏ dạ lớn, vàng thỏi, đủ loại đá quý, ngọc thạch, tranh chữ vân vân, đều là đồ tốt.
Tuy tính cách Phó Hiểu giản dị nhưng bây giờ vẫn có chút hưng phấn. Đúng là phát tài rồi.
Cô không khỏi sốt ruột cho nguyên chủ, đời trước đã để tên khốn kia chiếm tiện nghi rồi!
Haiz…
Áp chế lại suy nghĩ của mình, cô bỏ hết toàn bộ rương vào trong phòng ở tầng một biệt thự trong không gian.
Cuối cùng cô còn tìm được mấy cái hộp nhỏ ở trên giá mật thất. Bên trong có một ít thư, trong đó có một lá thư được ghi dòng chữ Phó Tĩnh Xu thân gửi. Vừa mở ra thì thấy đó là thư do người ba chưa từng gặp mặt của Phó Hiểu viết cho mẹ, đại khái là việc quốc chưa yên, chưa thể lo việc nhà, nói qua nói lại vẫn là kêu mẹ hãy quên ông ta đi.
Phó Hiểu “ha” một tiếng: “Xem ra tên khốn ba mình đúng là một kẻ tra nam.”
Cái gì nên hay không nên làm thì ông ta đều đã làm hết rồi, kết quả lại không muốn chịu trách nhiệm, bảo con gái nhà người ta quên ông ta đi. Bảo sao từ nhỏ ông ngoại Phó đã luôn nói với Phó Hiểu rằng ba cô đã chết.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro