[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Không Gian
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Tên tra nam này dù không chết thì cũng đáng bị coi là chết!!!
Xem xong lá thư, cô cực kì tức giận.
Trong thư còn có một chiếc nhẫn, vừa nhìn là biết dành cho nam, chắc hẳn là của tên tra nam kia. Phó Hiểu ngẫm nghĩ rồi bỏ lại vào trong hộp. Trong lòng cô thầm nghĩ: Loại tra nam này tốt nhất đừng để cô gặp lại, nếu không cô nhất định sẽ ‘hiếu kính’ ông ta một chút.
Tìm kiếm trong mấy hộp nhỏ lại tìm ra mấy tờ khế đất, đều là bất động sản ở Thượng Hải. Lúc nhỏ cô từng nghe ông ngoại nói tổ tiên bà ngoại là thương gia, đây hẳn là của hồi môn của bà ngoại.
Khế đất được bảo tồn rất tốt, chờ sau này cải cách mở cửa sẽ là bằng chứng để nhận nhà.
Sau khi bỏ hết toàn bộ đồ vật không nên xuất hiện trong nhà vào trong không gian, cô đã cho một ít sách y của ông ngoại vào trong phòng của biệt thự.
Thu dọn cả nửa ngày, cô có chút đói bụng. Nhìn qua cái bếp củi trong phòng bếp, Phó Hiểu gặp chút khó khăn.
Cô không biết dùng loại bếp này…
Hết cách, cô chỉ có thể vào trong không gian nấu tạm mì trứng đơn giản. Sau khi ăn cơm xong, cô mở sổ tiết kiệm của ông ngoại ra, vừa mở ra đã thấy có hơn hai vạn tiền. Ở trong thời đại này, số tiền này rất quý giá.
Cô bỏ sổ tiết kiệm vào trong phòng biệt thự của không gian, mấy trăm đồng tiền hộp trong nhà cũng được cô bỏ vào bên trong không gian.
Ông ngoại Phó và mẹ Phó đều hi sinh vì nước, ngoại trừ tiền an ủi do quốc gia tặng còn có một phần trợ cấp mỗi tháng. Hơn nữa trong không gian có nhiều đồ như vậy nên Phó Hiểu không cần phải lấy tiền trong sổ tiết kiệm ra.
Chợ đen là sản phẩm của thời đại đặc biệt này: Không được tự do buôn bón, đồ ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa đều phải có phiếu, không thỏa mãn được yêu cầu của quần chúng nhân dân, chợ đen cũng theo đó mà xuất hiện.
Chợ Đen, nhìn tên đoán nghĩa là biết nơi không có ánh sáng, ẩn nấp ở nơi dân cư tương đối thưa thớt. Phó Hiểu tìm rất lâu mới tìm thấy một cái ngõ nhỏ hẻo lánh được gọi là chợ đen.
Người ở chợ đen không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người lén lút bán đồ, nhưng người mua đồ thì lại rất nhiều.
Phó Hiểu đã cải trang đi dạo bên trong vài vòng nhưng không tìm được đồ muốn mua, đang định rời đi.
Lúc này một bà lão đi tới kéo cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em muốn mua gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Xem xong lá thư, cô cực kì tức giận.
Trong thư còn có một chiếc nhẫn, vừa nhìn là biết dành cho nam, chắc hẳn là của tên tra nam kia. Phó Hiểu ngẫm nghĩ rồi bỏ lại vào trong hộp. Trong lòng cô thầm nghĩ: Loại tra nam này tốt nhất đừng để cô gặp lại, nếu không cô nhất định sẽ ‘hiếu kính’ ông ta một chút.
Tìm kiếm trong mấy hộp nhỏ lại tìm ra mấy tờ khế đất, đều là bất động sản ở Thượng Hải. Lúc nhỏ cô từng nghe ông ngoại nói tổ tiên bà ngoại là thương gia, đây hẳn là của hồi môn của bà ngoại.
Khế đất được bảo tồn rất tốt, chờ sau này cải cách mở cửa sẽ là bằng chứng để nhận nhà.
Sau khi bỏ hết toàn bộ đồ vật không nên xuất hiện trong nhà vào trong không gian, cô đã cho một ít sách y của ông ngoại vào trong phòng của biệt thự.
Thu dọn cả nửa ngày, cô có chút đói bụng. Nhìn qua cái bếp củi trong phòng bếp, Phó Hiểu gặp chút khó khăn.
Cô không biết dùng loại bếp này…
Hết cách, cô chỉ có thể vào trong không gian nấu tạm mì trứng đơn giản. Sau khi ăn cơm xong, cô mở sổ tiết kiệm của ông ngoại ra, vừa mở ra đã thấy có hơn hai vạn tiền. Ở trong thời đại này, số tiền này rất quý giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bỏ sổ tiết kiệm vào trong phòng biệt thự của không gian, mấy trăm đồng tiền hộp trong nhà cũng được cô bỏ vào bên trong không gian.
Ông ngoại Phó và mẹ Phó đều hi sinh vì nước, ngoại trừ tiền an ủi do quốc gia tặng còn có một phần trợ cấp mỗi tháng. Hơn nữa trong không gian có nhiều đồ như vậy nên Phó Hiểu không cần phải lấy tiền trong sổ tiết kiệm ra.
Chợ đen là sản phẩm của thời đại đặc biệt này: Không được tự do buôn bón, đồ ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hóa đều phải có phiếu, không thỏa mãn được yêu cầu của quần chúng nhân dân, chợ đen cũng theo đó mà xuất hiện.
Chợ Đen, nhìn tên đoán nghĩa là biết nơi không có ánh sáng, ẩn nấp ở nơi dân cư tương đối thưa thớt. Phó Hiểu tìm rất lâu mới tìm thấy một cái ngõ nhỏ hẻo lánh được gọi là chợ đen.
Người ở chợ đen không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người lén lút bán đồ, nhưng người mua đồ thì lại rất nhiều.
Phó Hiểu đã cải trang đi dạo bên trong vài vòng nhưng không tìm được đồ muốn mua, đang định rời đi.
Lúc này một bà lão đi tới kéo cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Em gái, em muốn mua gì?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro