[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Không Gian
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
“Tôi muốn mua ít gà vịt, dê bò nữa, chị có không?” Phó Hiểu nhỏ giọng trả lời, đồng thời nhìn quanh bốn phía.
“Em muốn mua thứ đó làm gì? Đây không phải là nông thôn, trong thành phố không có ai bán cái này đâu.” Bà lão nhìn cô như kẻ ngốc, tỏ vẻ ghét bỏ rồi rời đi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Lúc đi bà ta còn trợn mắt với cô, hẳn là cảm thấy cô đang đùa.
Lúc này Phó Hiểu mới cảm thấy có lẽ cô đã quá chủ quan rồi. Cô còn tưởng ở chợ đen có thể mua được súc vật…
Nhưng đúng là cô không hiểu gì về thời đại này. Hóa ra bây giờ súc vật là thứ chỉ có đội sản xuất nông thôn mới có, hơn nữa mỗi nhà đều được quy định chỉ được nuôi hai con gà mái. Còn về dê bò, mỗi đội sản xuất chỉ có một, hai con, hơn nữa còn là tài sản quốc gia nên không được phép mua bán.
Mua không được thứ mình muốn, Phó Hiểu tìm một góc đi vào không gian tháo bỏ lớp ngụy trang. Cô thấy hơi đói nên quyết định đi tới tiệm cơm ăn gì đó. Bây giờ không thể tìm mấy quán ăn tư nhân nên chỉ đành tới thử tiệm cơm quốc doanh mới khai trương do được quốc gia cho phép, cũng không biết hương vị đồ ăn trong đó như thế nào.
Tiệm cơm quốc doanh rất dễ tìm. Phó Hiểu đi vào, tới trước quầy gọi một phần thịt kho tàu, một ít thịt xào cà tím và một chén cơm.
Người phục vụ thu tiền và phiếu xong bảo cô ngồi đợi, có đồ ăn sẽ gọi cô. Thái độ của người phục vụ đời này khác hẳn với người phục vụ gặp ai cũng cười của đời sau. Đôi mắt những người phục vụ ở nơi này tít trên đỉnh đầu, cũng rất khinh khỉnh, không quan tâm tới khách.
Phó Hiểu không thèm để ý. Đây chính là đặc điểm của thời đại này, dù sao người ta cũng đi làm công đàng hoàng. Ở thời đại này, có được công việc đã phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên rồi.
Sau khi có đồ ăn, Phó Hiểu bắt đầu ăn cơm. Thịt kho tàu cực kì ngon, cô thỏa mãn nhíu hai mắt lại, rất thơm. Món thịt xào cà tím cũng rất ngon miệng, có hơi nhiều dầu, nhưng thịt rất tươi, ăn vào có vị rất đặc biệt. Sau khi ăn sạch hai món, xử lý nốt chút cơm cuối cùng và một miếng thịt kho tàu còn xót lại xong, cô đứng dậy đi ra khỏi tiệm cơm.
Về tới nhà, cô khóa cửa lớn từ bên trong rồi trở về phòng, tiến vào trong không gian. Cô đổ đầy nước vào bồn tắm, ngâm mình khoảng nửa tiếng. Không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không, cô cảm giác hình như suối nước nóng này có công dụng đặc biệt, vừa ngâm xong đã cảm giác được tinh thần lực của mình phát triển, để xem hiệu quả sau này như nào.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em muốn mua thứ đó làm gì? Đây không phải là nông thôn, trong thành phố không có ai bán cái này đâu.” Bà lão nhìn cô như kẻ ngốc, tỏ vẻ ghét bỏ rồi rời đi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Lúc đi bà ta còn trợn mắt với cô, hẳn là cảm thấy cô đang đùa.
Lúc này Phó Hiểu mới cảm thấy có lẽ cô đã quá chủ quan rồi. Cô còn tưởng ở chợ đen có thể mua được súc vật…
Nhưng đúng là cô không hiểu gì về thời đại này. Hóa ra bây giờ súc vật là thứ chỉ có đội sản xuất nông thôn mới có, hơn nữa mỗi nhà đều được quy định chỉ được nuôi hai con gà mái. Còn về dê bò, mỗi đội sản xuất chỉ có một, hai con, hơn nữa còn là tài sản quốc gia nên không được phép mua bán.
Mua không được thứ mình muốn, Phó Hiểu tìm một góc đi vào không gian tháo bỏ lớp ngụy trang. Cô thấy hơi đói nên quyết định đi tới tiệm cơm ăn gì đó. Bây giờ không thể tìm mấy quán ăn tư nhân nên chỉ đành tới thử tiệm cơm quốc doanh mới khai trương do được quốc gia cho phép, cũng không biết hương vị đồ ăn trong đó như thế nào.
Tiệm cơm quốc doanh rất dễ tìm. Phó Hiểu đi vào, tới trước quầy gọi một phần thịt kho tàu, một ít thịt xào cà tím và một chén cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phục vụ thu tiền và phiếu xong bảo cô ngồi đợi, có đồ ăn sẽ gọi cô. Thái độ của người phục vụ đời này khác hẳn với người phục vụ gặp ai cũng cười của đời sau. Đôi mắt những người phục vụ ở nơi này tít trên đỉnh đầu, cũng rất khinh khỉnh, không quan tâm tới khách.
Phó Hiểu không thèm để ý. Đây chính là đặc điểm của thời đại này, dù sao người ta cũng đi làm công đàng hoàng. Ở thời đại này, có được công việc đã phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên rồi.
Sau khi có đồ ăn, Phó Hiểu bắt đầu ăn cơm. Thịt kho tàu cực kì ngon, cô thỏa mãn nhíu hai mắt lại, rất thơm. Món thịt xào cà tím cũng rất ngon miệng, có hơi nhiều dầu, nhưng thịt rất tươi, ăn vào có vị rất đặc biệt. Sau khi ăn sạch hai món, xử lý nốt chút cơm cuối cùng và một miếng thịt kho tàu còn xót lại xong, cô đứng dậy đi ra khỏi tiệm cơm.
Về tới nhà, cô khóa cửa lớn từ bên trong rồi trở về phòng, tiến vào trong không gian. Cô đổ đầy nước vào bồn tắm, ngâm mình khoảng nửa tiếng. Không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không, cô cảm giác hình như suối nước nóng này có công dụng đặc biệt, vừa ngâm xong đã cảm giác được tinh thần lực của mình phát triển, để xem hiệu quả sau này như nào.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro