[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Không Gian Mua...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Một số máy móc, gia công thu hoạch các loại, có thể nâng cấp.
Suối nước nóng sơ cấp, có tác dụng giảm bớt mệt nhọc (thời gian dùng thử còn 29 ngày), có thể nâng cấp.
À, hóa ra cái suối nước nóng này chỉ được dùng thử một tháng, bảo sao. Phương thức marketing này cũng quá hiện đại, quá thông minh rồi. Sau thời gian dùng thử, cô đã quen với sự tồn tại của suối nước nóng thì sẽ mua thôi.
Cô tìm thấy suối nước nóng trong hệ thống mua sắm, cũng có cấp bậc, cấp một, cấp hai, cấp ba. Không cần nói nhiều cũng biết cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt, dĩ nhiên cũng càng đắt. Suối nước nóng cấp một bán với giá 20000000. Chết tiệt, đúng là không rẻ mà.
Máy móc cấp hai sẽ thông minh hơn, làm ra được đồ ăn chín.
Dĩ nhiên cũng đắt hơn, nhưng vẫn hợp túi tiền với giá hai thỏi vàng.
Bây giờ chưa cần phải mua, những đồ làm bếp hiện đại đó rất dễ sử dụng, cô chưa gặp khó khăn gì trong việc nấu nướng, cô chỉ không biết dùng bếp củi mà thôi.
Vẫn nên tiết kiệm khi mua sắm, vàng là thứ bảo đảm giá trị tiền, sau này vàng còn tăng lên gấp mấy trăm lần, nó chính là nước cờ đầu để cô làm giàu. Dù sao bây giờ không gian đã được bài trí ổn thỏa rồi, không cần mua thêm gì nữa.
Cuối cùng cô trả tiền nạp chút điện và gas cho biệt thự.
Phó Hiểu cố nén xúc động mua sắm đóng máy tính lại. Cô nhìn sách y trong tay, lúc này không xem vào nữa nên cô bỏ sách lại lên kệ, đi về phòng ngủ nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Loáng thoáng có tiếng kêu bên ngoài cửa, Phó Hiểu nhận ra là tiếng của Vương Mai. Cô không để ý tới cô ta, trực tiếp đi vào mộng đẹp.
Ngoài cửa có một người vẫn gõ cửa riết không tha.
“Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu…”
“Phó Hiểu…”
Gõ cửa cả nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa, hàng xóm bên cạnh bắt đầu nổi giận rồi. Cô ta oán hận chửi thề một tiếng nhưng không dám tiếp tục gõ nữa. Mục đích vẫn chưa đạt được, kêu cô ta về nhà như vậy cô ta không cam lòng.
Cô ta nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Phó, trong lòng vô cùng oán hận Phó Hiểu. Dựa vào cái gì mà hai người đều là con gái, đãi ngộ lại khác nhau nhiều như vậy. Từ nhỏ cô ta đã không được ba mẹ thương yêu, phải giặt giũ quần áo, cơm nước cho các anh em trai trong nhà, làm đủ mọi việc nhà, ngay cả đi học cũng miễn cưỡng cho đi vì để chăm sóc cho em trai.
Cô ta hâm mộ Phó Hiểu có người mẹ dịu dàng, yêu thương, lại hâm mộ cô còn nhỏ mà đã có quần áo mới và đồ ăn vặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Suối nước nóng sơ cấp, có tác dụng giảm bớt mệt nhọc (thời gian dùng thử còn 29 ngày), có thể nâng cấp.
À, hóa ra cái suối nước nóng này chỉ được dùng thử một tháng, bảo sao. Phương thức marketing này cũng quá hiện đại, quá thông minh rồi. Sau thời gian dùng thử, cô đã quen với sự tồn tại của suối nước nóng thì sẽ mua thôi.
Cô tìm thấy suối nước nóng trong hệ thống mua sắm, cũng có cấp bậc, cấp một, cấp hai, cấp ba. Không cần nói nhiều cũng biết cấp bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt, dĩ nhiên cũng càng đắt. Suối nước nóng cấp một bán với giá 20000000. Chết tiệt, đúng là không rẻ mà.
Máy móc cấp hai sẽ thông minh hơn, làm ra được đồ ăn chín.
Dĩ nhiên cũng đắt hơn, nhưng vẫn hợp túi tiền với giá hai thỏi vàng.
Bây giờ chưa cần phải mua, những đồ làm bếp hiện đại đó rất dễ sử dụng, cô chưa gặp khó khăn gì trong việc nấu nướng, cô chỉ không biết dùng bếp củi mà thôi.
Vẫn nên tiết kiệm khi mua sắm, vàng là thứ bảo đảm giá trị tiền, sau này vàng còn tăng lên gấp mấy trăm lần, nó chính là nước cờ đầu để cô làm giàu. Dù sao bây giờ không gian đã được bài trí ổn thỏa rồi, không cần mua thêm gì nữa.
Cuối cùng cô trả tiền nạp chút điện và gas cho biệt thự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Hiểu cố nén xúc động mua sắm đóng máy tính lại. Cô nhìn sách y trong tay, lúc này không xem vào nữa nên cô bỏ sách lại lên kệ, đi về phòng ngủ nằm lên giường ngủ thiếp đi.
Loáng thoáng có tiếng kêu bên ngoài cửa, Phó Hiểu nhận ra là tiếng của Vương Mai. Cô không để ý tới cô ta, trực tiếp đi vào mộng đẹp.
Ngoài cửa có một người vẫn gõ cửa riết không tha.
“Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu…”
“Phó Hiểu…”
Gõ cửa cả nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa, hàng xóm bên cạnh bắt đầu nổi giận rồi. Cô ta oán hận chửi thề một tiếng nhưng không dám tiếp tục gõ nữa. Mục đích vẫn chưa đạt được, kêu cô ta về nhà như vậy cô ta không cam lòng.
Cô ta nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Phó, trong lòng vô cùng oán hận Phó Hiểu. Dựa vào cái gì mà hai người đều là con gái, đãi ngộ lại khác nhau nhiều như vậy. Từ nhỏ cô ta đã không được ba mẹ thương yêu, phải giặt giũ quần áo, cơm nước cho các anh em trai trong nhà, làm đủ mọi việc nhà, ngay cả đi học cũng miễn cưỡng cho đi vì để chăm sóc cho em trai.
Cô ta hâm mộ Phó Hiểu có người mẹ dịu dàng, yêu thương, lại hâm mộ cô còn nhỏ mà đã có quần áo mới và đồ ăn vặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro