[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Không Gian Mua...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Từ hâm mộ dần trở thành ghen ghét.
Cô ta không muốn thấy người khác sống tốt hơn cô ta. Lúc nghe nói mẹ Phó Hiểu qua đời, cô ta đã rất vui. Cô ta cảm thấy cuộc sống của Phó Hiểu sau này sẽ giống như cô ta, nhưng ai ngờ người nhà họ Phó vẫn cưng chiều cô.
Lúc đi học tiền tiêu vặt của cô luôn nhiều nhất.
Vì tiền, ngày nào cũng phải lấy lòng cô ta. Mỗi lần cô ta nhận được thứ gì đó từ tay Phó Hiểu, cô ta không hề cảm thấy cảm kích, chỉ cảm thấy cô đang khoe khoang, bố thí.
Trong lòng càng lúc càng mất cân bằng.
Nhớ tới lúc cô ta về nhà nghe lén được người nhà nói chuyện, hận ý trong lòng càng thêm bùng nổ. Cô ta mới mười bốn tuổi mà nhà đã sắp xếp cho cô ta gả chồng, là một người lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, chẳng qua chỉ cho nhiều hơn một trăm đồng tiền, người nhà đã định bắt cô ta nghỉ học gả qua đó!
Vương Mai biết vì sao, chẳng phải là vì anh muốn kết hôn nên mới bán cô ta đi sao.
Cô ta không muốn hi sinh vì nhà, cần phải tự cứu lấy mình. Có tiền là được, chỉ cần có tiền là nhà sẽ không bán cô ta đi. Cô ta lại nhớ tới nhà họ Phó, nhà họ Phó có tiền, có thể giúp đỡ cô ta.
Lúc còn học ở trường cô ta nghe nói người lớn trong nhà họ Phó đều đã chết sạch, trong nhà chỉ còn lại mình Phó Hiểu. Cô ta đã nói với người nhà rằng nhà họ Phó có tiền, nếu cô ta có thể tạo mối quan hệ tốt với Phó Hiểu nhất định sẽ có lợi. Người trong nhà đều đồng ý với suy nghĩ của cô ta, còn nói nếu có thể ở lại nhà họ Phó luôn thì tốt!
Trong lòng Vương Mai nghĩ con người Phó Hiểu kia rất dễ nói chuyện. Bây giờ cô ở một mình, chỉ cần vào nhà họ Phó chăm sóc cô một khoảng thời gian rồi sau này từ từ tính tiếp.
Vương Mai đứng trước cửa nhà họ Phó.
Hai tay gắt gao siết chặt thành nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu. Cô ta nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ bên trong sân, răng cắn chặt vào môi dưới đến mức bật máu.
“Phó Hiểu… Phó Hiểu…”
“Phó Hiểu! Sao cậu không mở cửa? Bây giờ cậu chỉ là một bé gái mồ côi, tôi có thể tới chăm sóc cho cậu, cậu nên tiếp nhận. Trong trường tôi nịnh bợ cậu lâu vậy rồi, cậu phải giúp tôi!”
Hận ý trong lòng Vương Mai không ngừng nảy sinh từ một cây non khỏe mạnh dần trở thành cây đại thụ khổng lồ che trời.
Khói mù che kín khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú cũng trở nên vặn vẹo vì dữ tợn và hận ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ta không muốn thấy người khác sống tốt hơn cô ta. Lúc nghe nói mẹ Phó Hiểu qua đời, cô ta đã rất vui. Cô ta cảm thấy cuộc sống của Phó Hiểu sau này sẽ giống như cô ta, nhưng ai ngờ người nhà họ Phó vẫn cưng chiều cô.
Lúc đi học tiền tiêu vặt của cô luôn nhiều nhất.
Vì tiền, ngày nào cũng phải lấy lòng cô ta. Mỗi lần cô ta nhận được thứ gì đó từ tay Phó Hiểu, cô ta không hề cảm thấy cảm kích, chỉ cảm thấy cô đang khoe khoang, bố thí.
Trong lòng càng lúc càng mất cân bằng.
Nhớ tới lúc cô ta về nhà nghe lén được người nhà nói chuyện, hận ý trong lòng càng thêm bùng nổ. Cô ta mới mười bốn tuổi mà nhà đã sắp xếp cho cô ta gả chồng, là một người lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, chẳng qua chỉ cho nhiều hơn một trăm đồng tiền, người nhà đã định bắt cô ta nghỉ học gả qua đó!
Vương Mai biết vì sao, chẳng phải là vì anh muốn kết hôn nên mới bán cô ta đi sao.
Cô ta không muốn hi sinh vì nhà, cần phải tự cứu lấy mình. Có tiền là được, chỉ cần có tiền là nhà sẽ không bán cô ta đi. Cô ta lại nhớ tới nhà họ Phó, nhà họ Phó có tiền, có thể giúp đỡ cô ta.
Lúc còn học ở trường cô ta nghe nói người lớn trong nhà họ Phó đều đã chết sạch, trong nhà chỉ còn lại mình Phó Hiểu. Cô ta đã nói với người nhà rằng nhà họ Phó có tiền, nếu cô ta có thể tạo mối quan hệ tốt với Phó Hiểu nhất định sẽ có lợi. Người trong nhà đều đồng ý với suy nghĩ của cô ta, còn nói nếu có thể ở lại nhà họ Phó luôn thì tốt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Vương Mai nghĩ con người Phó Hiểu kia rất dễ nói chuyện. Bây giờ cô ở một mình, chỉ cần vào nhà họ Phó chăm sóc cô một khoảng thời gian rồi sau này từ từ tính tiếp.
Vương Mai đứng trước cửa nhà họ Phó.
Hai tay gắt gao siết chặt thành nắm tay, đôi mắt đỏ ngầu. Cô ta nhìn chằm chằm căn nhà nhỏ bên trong sân, răng cắn chặt vào môi dưới đến mức bật máu.
“Phó Hiểu… Phó Hiểu…”
“Phó Hiểu! Sao cậu không mở cửa? Bây giờ cậu chỉ là một bé gái mồ côi, tôi có thể tới chăm sóc cho cậu, cậu nên tiếp nhận. Trong trường tôi nịnh bợ cậu lâu vậy rồi, cậu phải giúp tôi!”
Hận ý trong lòng Vương Mai không ngừng nảy sinh từ một cây non khỏe mạnh dần trở thành cây đại thụ khổng lồ che trời.
Khói mù che kín khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú cũng trở nên vặn vẹo vì dữ tợn và hận ý.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro