[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Nhà Họ Phó.
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Tìm một cái bốt điện thoại công công gọi điện tới văn phòng của chú ba. Qua vài phút, đầu bên kia truyền tới tiếng nói, là của một cô gái trẻ tuổi.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”
Phó Hiểu cầm microphone nhẹ giọng trả lời: “Tôi tìm thư ký Phó, chú ấy có đó không?”
“Thư ký Phó đang họp, lát nữa cô gọi lại đi.” Nói xong đối phương liền cúp điện thoại.
Phó Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, cô nhìn qua tiệm cơm quốc doanh ở một con phố khác rồi thanh toán tiền điện thoại xong đi ăn.
Cô gọi một phần rau dưa muối và một phần thịt kho tàu với đậu hũ ở tiệm cơm quốc doanh.
Ăn cơm mất khoảng nửa tiếng. Phó Hiểu lại tới bốt điện thoại vừa rồi gọi điện.
“Đầu bên kia điện thoại: “Xin chào, đây là văn phòng huyện ủy, xin hỏi cần tìm ai?”
Phó Hiểu: “Xin chào, vừa rồi tôi có gọi điện tới, tôi tìm thư ký Phó.”
Đối diện truyền tới một giọng nam trầm: “Tôi là Phó Vĩ Luân, cô là ai?”
Không biết vì sao khi nghe thấy âm thanh ở đối diện, mũi Phó Hiểu có chút cay cay. Cô sụt sịt mũi, nức nở nói:
“Chú ba, cháu là Phó Hiểu, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi.”
Dường như ngồi đối diện chưa bình tĩnh lại, hơi thở trở nên trầm trọng. Khoảng mười mấy giây sau, phía đối diện truyền tới một âm thanh khàn khàn:
“Hiểu Hiểu, cháu đừng sợ, ngày mai chú sẽ mua vé qua đó, cháu về nhà trước đi.”
Phó Hiểu vội vàng nói với đối phương: “Chú, chuyện của ông ngoại đã xong xuôi rồi, chú không phải vội tới đây. Cháu gọi điện cho chú là muốn nhờ chú chuyển hộ khẩu cho cháu, cháu muốn về quê, cháu không muốn ở Thượng Hải một mình.”
Phó Vĩ Luân nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Không sao, chú sẽ chuyển hộ khẩu cho cháu. Cháu về nhà trước đi, chú sẽ mau chóng tới nơi, ngoan ha.”
Sau khi Phó Hiểu ngắt điện thoại, trong lòng cô tràn ngập sự ấm áp, hóa ra đây là cảm giác cháu gái được chú yêu thương.
“…”
Trong văn phòng huyện ủy của huyện An Dương.
Sau khi ngắt điện thoại, Phó Vĩ Luân khẽ chau mày, hiển nhiên là đã bị tin tức vừa rồi làm cho chấn động. Khí chất bình tĩnh thường ngày đã biến mất, trên mặt toàn là mồ hôi, môi khẽ mím chặt. Trong đầu anh ấy toàn là hình ảnh chú nhỏ khi chị Tĩnh Xu xảy ra chuyện.
Đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy người chú nhỏ một lòng với y học rơi nước mắt. Khi đó anh ấy nhớ chú nhỏ còn vỗ vai anh ấy nói:
“Tiểu Luân, chú nhỏ không phải là một người ba tốt.” Khi đó tóc chú nhỏ bạc trắng nửa đầu chỉ trong một đêm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?”
Phó Hiểu cầm microphone nhẹ giọng trả lời: “Tôi tìm thư ký Phó, chú ấy có đó không?”
“Thư ký Phó đang họp, lát nữa cô gọi lại đi.” Nói xong đối phương liền cúp điện thoại.
Phó Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, cô nhìn qua tiệm cơm quốc doanh ở một con phố khác rồi thanh toán tiền điện thoại xong đi ăn.
Cô gọi một phần rau dưa muối và một phần thịt kho tàu với đậu hũ ở tiệm cơm quốc doanh.
Ăn cơm mất khoảng nửa tiếng. Phó Hiểu lại tới bốt điện thoại vừa rồi gọi điện.
“Đầu bên kia điện thoại: “Xin chào, đây là văn phòng huyện ủy, xin hỏi cần tìm ai?”
Phó Hiểu: “Xin chào, vừa rồi tôi có gọi điện tới, tôi tìm thư ký Phó.”
Đối diện truyền tới một giọng nam trầm: “Tôi là Phó Vĩ Luân, cô là ai?”
Không biết vì sao khi nghe thấy âm thanh ở đối diện, mũi Phó Hiểu có chút cay cay. Cô sụt sịt mũi, nức nở nói:
“Chú ba, cháu là Phó Hiểu, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như ngồi đối diện chưa bình tĩnh lại, hơi thở trở nên trầm trọng. Khoảng mười mấy giây sau, phía đối diện truyền tới một âm thanh khàn khàn:
“Hiểu Hiểu, cháu đừng sợ, ngày mai chú sẽ mua vé qua đó, cháu về nhà trước đi.”
Phó Hiểu vội vàng nói với đối phương: “Chú, chuyện của ông ngoại đã xong xuôi rồi, chú không phải vội tới đây. Cháu gọi điện cho chú là muốn nhờ chú chuyển hộ khẩu cho cháu, cháu muốn về quê, cháu không muốn ở Thượng Hải một mình.”
Phó Vĩ Luân nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Không sao, chú sẽ chuyển hộ khẩu cho cháu. Cháu về nhà trước đi, chú sẽ mau chóng tới nơi, ngoan ha.”
Sau khi Phó Hiểu ngắt điện thoại, trong lòng cô tràn ngập sự ấm áp, hóa ra đây là cảm giác cháu gái được chú yêu thương.
“…”
Trong văn phòng huyện ủy của huyện An Dương.
Sau khi ngắt điện thoại, Phó Vĩ Luân khẽ chau mày, hiển nhiên là đã bị tin tức vừa rồi làm cho chấn động. Khí chất bình tĩnh thường ngày đã biến mất, trên mặt toàn là mồ hôi, môi khẽ mím chặt. Trong đầu anh ấy toàn là hình ảnh chú nhỏ khi chị Tĩnh Xu xảy ra chuyện.
Đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy người chú nhỏ một lòng với y học rơi nước mắt. Khi đó anh ấy nhớ chú nhỏ còn vỗ vai anh ấy nói:
“Tiểu Luân, chú nhỏ không phải là một người ba tốt.” Khi đó tóc chú nhỏ bạc trắng nửa đầu chỉ trong một đêm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro