[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Nhà Họ Phó.
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Khi còn nhỏ, anh ấy bị rơi vào sông băng trong mùa đông, bị cảm nặng dẫn tới viêm phổi, là chú nhỏ đưa anh ấy tới Thượng Hải, dốc hết sức chăm sóc thì sức khỏe anh ấy mới tốt lên. Khi đó anh ấy rất thích người chú nhỏ y thuật cao siêu này, bây giờ chú nhỏ đã không còn nữa sao?
Không biết nghĩ tới gì đó, anh ấy lại nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi được kết nối với người phía đối diện, anh ấy vội nói: “Văn phòng huyện ủy, tôi muốn tìm đại đội trưởng.”
Đợi gần một phút thì nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới: “Alo? Chú ba à, tìm anh có việc gì?”
Giọng điệu Phó Vĩ Luân vô cùng nghiêm trọng: “Anh cả, em có việc muốn nói với anh, anh ra chỗ ít người chút.”
Phó Vĩ Bác ở đầu bên kia tuy hơi buồn bực nhưng vẫn đuổi người trong văn phòng ra ngoài, đóng cửa lại xong mới hỏi: “Sao vậy chú ba? Bây giờ không còn ai nữa, chú nói đi.”
“Anh, chú dì nhỏ đã xảy ra chuyện rồi.” Chưa đợi đối phương kịp phản ứng anh ấy đã nói ra hết mọi chuyện.
“Hiểu Hiểu mới vừa gọi điện cho em, nói muốn chuyển hộ khẩu về nông thôn. Anh sắp xếp chuyện nhà ở trong thôn, ngày mai em sẽ lên Thượng Hải một chuyến.”
“Chú nói gì?” Phó Vĩ Bác bị tin dữ này dọa sợ, đột ngột đứng bật dậy làm microphone rơi xuống rồi lại vội vàng nhặt lên.
“Anh đi cùng với chú.”
“Anh đi theo sẽ không giấu nổi ông già đâu.” Phó Vĩ Luân tháo mắt kính trên mặt xuống, để lên trên bàn, nhéo nhẹ mũi rồi nhắm mắt lại hỏi: “Cơ thể ông già không được tốt lắm, vẫn nên giấu chuyện này đi.”
“Có thể giấu sao? Xong việc ông già sẽ không tha cho chúng ta.” Phó Vĩ Bác ở đối diện cầm microphone quay quay, giọng khàn khàn: “Hơn nữa quan hệ của ba chúng ta và chú nhỏ rất tốt, việc này chú có thể không cho ông ấy biết sao?”
Bí thư huyện Phó Vĩ Luân nghe vậy khẽ híp mắt lại. Anh ấy đặt ngón tay lên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ gõ lên trên bàn.
Sau một lúc suy nghĩ cặn kẽ, anh ấy đưa ra quyết định: “Vậy nói đi, anh cả nói đúng, không thể để ông già nuối tiếc được.”
Ở đại đội sản xuất đứng đầu thôn Đại Sơn, huyện An Dương.
Bây giờ đang là giờ làm việc, nhà nào cũng đang làm việc ngoài ruộng. Đại đội trưởng Phó Vĩ Bác cúp điện thoại xong lo lắng đi vòng quanh phòng. Tuy gần hai năm nay cơ thể ông già không bệnh tật gì nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không biết có chịu nổi đả kích lớn như vậy không.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không biết nghĩ tới gì đó, anh ấy lại nhấc điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.
Sau khi được kết nối với người phía đối diện, anh ấy vội nói: “Văn phòng huyện ủy, tôi muốn tìm đại đội trưởng.”
Đợi gần một phút thì nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới: “Alo? Chú ba à, tìm anh có việc gì?”
Giọng điệu Phó Vĩ Luân vô cùng nghiêm trọng: “Anh cả, em có việc muốn nói với anh, anh ra chỗ ít người chút.”
Phó Vĩ Bác ở đầu bên kia tuy hơi buồn bực nhưng vẫn đuổi người trong văn phòng ra ngoài, đóng cửa lại xong mới hỏi: “Sao vậy chú ba? Bây giờ không còn ai nữa, chú nói đi.”
“Anh, chú dì nhỏ đã xảy ra chuyện rồi.” Chưa đợi đối phương kịp phản ứng anh ấy đã nói ra hết mọi chuyện.
“Hiểu Hiểu mới vừa gọi điện cho em, nói muốn chuyển hộ khẩu về nông thôn. Anh sắp xếp chuyện nhà ở trong thôn, ngày mai em sẽ lên Thượng Hải một chuyến.”
“Chú nói gì?” Phó Vĩ Bác bị tin dữ này dọa sợ, đột ngột đứng bật dậy làm microphone rơi xuống rồi lại vội vàng nhặt lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đi cùng với chú.”
“Anh đi theo sẽ không giấu nổi ông già đâu.” Phó Vĩ Luân tháo mắt kính trên mặt xuống, để lên trên bàn, nhéo nhẹ mũi rồi nhắm mắt lại hỏi: “Cơ thể ông già không được tốt lắm, vẫn nên giấu chuyện này đi.”
“Có thể giấu sao? Xong việc ông già sẽ không tha cho chúng ta.” Phó Vĩ Bác ở đối diện cầm microphone quay quay, giọng khàn khàn: “Hơn nữa quan hệ của ba chúng ta và chú nhỏ rất tốt, việc này chú có thể không cho ông ấy biết sao?”
Bí thư huyện Phó Vĩ Luân nghe vậy khẽ híp mắt lại. Anh ấy đặt ngón tay lên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ gõ lên trên bàn.
Sau một lúc suy nghĩ cặn kẽ, anh ấy đưa ra quyết định: “Vậy nói đi, anh cả nói đúng, không thể để ông già nuối tiếc được.”
Ở đại đội sản xuất đứng đầu thôn Đại Sơn, huyện An Dương.
Bây giờ đang là giờ làm việc, nhà nào cũng đang làm việc ngoài ruộng. Đại đội trưởng Phó Vĩ Bác cúp điện thoại xong lo lắng đi vòng quanh phòng. Tuy gần hai năm nay cơ thể ông già không bệnh tật gì nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không biết có chịu nổi đả kích lớn như vậy không.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro