[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Sống Chung Thật...

Bất Hiểu Tâm

2024-11-21 22:16:25

Phó Vĩ Luân ưu nhã nâng chung trà lên uống một ngụm, ngờ vực hỏi: “Cháu chắc chắn chứ? Trong nhà không có thứ gì đáng giá chứ?”

Phó Hiểu vẫn vô cùng bình tĩnh: “Cháu muốn cho thuê chính là vì để người khác cảm thấy trong nhà không có thứ gì đáng giá cả, cậu ba cậu yên tâm đi, đồ của nhà cháu không ai có thể lấy đi được.”

Anh ấy nghe vậy thì lại nhìn xuống khế ước mua bán nhà, rồi lại liếc nhìn cô, đột nhiên cười thành tiếng.

“Được, cậu sẽ lo chuyện này, cậu thấy ủy ban khu phố và đồn cảnh sát cũng cách đây không xa, thật ra chúng ta cũng chẳng cần đến tiền thuê nhà lắm, cho các cơ quan nhà nước ở thuê miễn phí cũng được, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.”

Phó Vĩ Luân lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Cháu ở nhà với anh cả, cậu đi ra ngoài một chút.”

Đưa mắt nhìn cậu ba ra khỏi nhà, Phó Hiểu lại quay đầu nhìn anh cả cao hơn mình không ít.

Cô ngước đầu, tròng mắt trong suốt hỏi: “Anh cả, anh có mệt không, có muốn đi ngủ một giấc không?”

Phó Dục cưng chiều nói với cô: “Không mệt, em có muốn làm gì không, anh cả sẽ làm cùng em.”

“Vậy anh cả cùng em tới cao ốc bách hóa đi, trong nhà có rất nhiều phiếu, nếu không nhanh đi đổi thì sẽ bị quá hạn mất.”

“Được, khi nào chúng ta đi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bây giờ ạ, bây giờ sẽ vắng lắm, anh cả, anh chờ em đi sửa soạn quần áo một chút.”

Hôm nay cũng không phải là ngày nghỉ lễ, giờ làm việc cũng vừa mới bắt đầu nên người đến cao ốc bách hóa lúc này cũng không nhiều.”

Coi thường thái độ lỗ mũi hướng lên trời của nhân viên bán hàng, Phó Hiểu cứ thế kéo anh cả tới quầy bán quần áo may sẵn, trên quầy kiểu dáng quần áo cũng không nhiều, cô xài hai mươi đồng mua hai chiếc áo sơ mi nam, lại nhặt thêm hai chiếc quần vải sợi tổng hợp tê-ri-len.

Cô thấy có vẻ cậu ba và anh cả cũng không có mang theo quần áo nên giờ tiện mua luôn quần áo mới để bọn họ thay.

Cũng tự chọn cho mình một chiếc quần đen.

Sau khi đưa phiếu vải và tiền cho nhân viên bán hàng, cô lại kéo anh cả tới quầy bánh ngọt, cuối cùng cũng dùng toàn bộ phiếu ở trong nhà.

Sau đó cô lại kéo anh cả đang cố chấp muốn mua kẹo cho mình ra khỏi cao ốc bách hóa.

Trên đường về nhà Phó Dục một tay xách túi đồ, tay còn lại dắt tay em gái, cảm khái trong lòng: Em gái lanh lợi quả là khác biệt hoàn toàn với tiểu tử thối kia, nếu như đây mà là em trai thì khẳng định tới cao ốc bách hóa rồi là sẽ chạy thẳng tới chỗ bán quà vặt, chứ làm sao có thể giống như em gái hiểu chuyện đi mua quần áo cho cậu ấy được.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0