[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Sống Chung Thật...

Bất Hiểu Tâm

2024-11-21 22:16:25

“Anh cả, giờ anh đang học cao trung rồi sao?”

Mặt mũi thiếu niên tuấn dật, dịu dàng cúi xuống nhìn cô: “Ừ, đang học lớp mười một cao trung, anh hai em học lớp tám sơ trung*, chờ khi nào về rồi em cũng sẽ được đi học ở trường trong huyện.”

*Sơ trung: trung học cơ sở.

“Vậy em sẽ học chung một trường với anh cả sao?”

“Em sẽ học chung trường với anh hai em, nhưng mà em cũng đừng sợ, anh hai nhất định sẽ bảo vệ em, anh cả cũng sẽ thường xuyên đến thăm em nữa.”

“Anh cả.”

“Ừ?”

“Cảm ơn anh.”

Vừa vặn đến giữa trưa.

Dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên mỉm cười xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cơn gió nhẹ thổi qua, truyền lời của thiếu niên tới bên tai cô:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chúng ta là người một nhà.”

“...”

Hai người Phó Hiểu vừa đi tới trước cửa nhà thì nhìn thấy người đang đứng trước mặt.

Đột nhiên cô đi chậm lại.

Trước cửa nhà họ Phó có một cô gái đang đứng gõ cửa, nói gõ thì không đúng lắm, đập cửa thì hợp lý hơn.

Cô gái trước mặt quần áo đầu tóc đều cực kỳ xốc xếch, trên tay còn đang cầm đá, cứ liên tục đập lên cửa giống như đang phát tiết.

Phó Dục nghiêm nghị la rầy: “Đang làm gì đó?”

Người nọ nghe được thì cục đá trong tay cũng rơi xuống đất, xoay người lại.

Phó Hiểu nhìn cô gái đó rồi nhíu mày.

“...”

“Vương Mai?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt cô nhìn cô ta tràn đầy vẻ lạnh lùng.

“Hiểu Hiểu, cậu về rồi sao?” Vương Mai vừa nhìn thấy Phó Hiểu thì vội vàng chạy đến, giọng điệu nóng nảy nói: “Hiểu Hiểu, mấy tối nay tôi đều đến tìm cậu, sao cậu lại không mở cửa vậy?”

Ánh mắt cô ta lại nhìn sang Phó Dục đang đứng bên cạnh thì mắc cỡ đỏ mặt, tay chân có chút luống cuống chỉnh trang lại quần áo, giọng nói cũng cố tình giả bộ:

“Hiểu Hiểu, đây là ai vậy?” Ánh mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy.

Phó Dục vừa dùng ánh mắt lạnh lùng, thần sắc khó chịu nhìn chằm chằm cô ta, dường như có chút chán ghét, vừa nói nhỏ ở bên tai Phó Hiểu, sau đó lại nhận lấy đồ trong tay cô rồi dùng chìa khóa mở cửa đi vào trong nhà trước.

Ánh mắt Vương Mai vẫn nhìn chằm chằm cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó mới nhìn sang Phó Hiểu: “Hiểu Hiểu, sau cậu không nói gì, đó là ai vậy?”

“Anh của tôi, tới đây đón tôi trở về quê.”

“Cái gì? Trở về quê sao?” Trong ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ khó tin.

Sau đó lại như cuồng loạn mà nói: “Làm sao đột nhiên cậu lại trở về quê làm gì, cậu trở về rồi thì tôi phải làm thế nào đây?”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0