[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Tương Ngộ Tại T...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-23 21:15:01
Phó Vĩ Luân nghe vậy thì mặt không đổi sắc không chút sợ hãi nhìn cậu ấy một cái, sau đó lại nhếch miệng, cười như không cười nói.
“Thằng hai? Sao cậu lại nhớ lúc em trai cháu sinh ra cháu đã cười nhạo nó thế nhỉ? Cháu quên rồi sao?”
Khóe miệng Phó Dục co rút, sau đó biểu tình lập tức cực kỷ dửng dưng đáp lại: “Nhất định con bé sẽ là một đứa nhỏ lanh lợi thôi.”
Phó Vĩ Luân tựa vào thành giường, đối với chuyện cháu trai lảng sang chuyện khác này cũng làm như không thấy, trên môi vẫn là một nụ cười.
Một đứa em gái lanh lợi sao?
Nghĩ vậy anh ấy lại không kìm được mà nhớ tới mẹ của Tiểu Tiểu.
Phó Vĩ Luân nhìn ra ngoài qua lớp cửa sổ, trong đôi mắt híp lại tựa như có điều gì suy nghĩ: Năm đó chị gái ôn nhu lại an tĩnh, ưu tú đến vậy, thế mà giờ, đáng tiếc…
…
Ngày hôm sau chiếc giường nằm nghênh đón một nhà ba người, vốn dĩ mọi người đều ngồi tại chỗ làm việc của mình, nhưng ai ngờ lại gặp phải nhóc quỷ nhỏ cả ngày ồn ồn ào ào khiến người khác không thể nào nghỉ ngơi nổi, may là buổi chiều gia đình bọn họ đã xuống xe rồi.
Những vị khách tiếp theo cũng tương đối bình thường, dọc đường đi hai người bọn họ dùng cơm, nói chuyện phiếm rồi lại ngủ.
Cứ thế bất tri bất giác đã hết ba ngày ba đêm đường xe lửa, rốt cuộc đến chừng rạng sáng một giờ ngày thứ tư tới được Thượng Hải.
Hai người họ tốn sức đeo theo bọc sách ra được trạm xe lửa.
Phó Dục nhìn cảnh quan hết sức xa lạ trước mặt thì theo bản năng đưa mắt nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh: “Cậu ba, giờ chúng ta đi đâu đây? Cậu có biết đường không?”
Phó Vĩ Luân nhìn vẻ mặt mệt mỏi không thể chịu nổi của cháu trai thì buồn cười, nói: “Bây giờ vẫn còn quá sớm, có lẽ em gái cháu vẫn còn chưa dậy đâu, giờ chúng ta đi tìm nơi nào đó rửa mặt một chút đã.”
Tìm được đến nhà khách xong, bọn họ cũng đi lên phòng.
Mặc dù bọn họ có vé giường nằm, nhưng cũng là ngồi xe lửa mấy ngày trời nên cơ thể cũng thật sự mệt muốn chết, cũng khiến cơ thể bọn họ bốc mùi.
Vậy nên việc đầu tiên sau khi đến được nhà khách chính là đi tắm, sau đó lại nằm trên giường ngủ một giấc.
Ngủ đại khái được ba bốn tiếng thì bên ngoài trời cũng đã sáng, thấy cháu trai vẫn còn đang ngủ say trên giường nên Phó Vĩ Luân cũng không đánh thức cậu ấy, một mình lẳng lặng thức dậy rồi ra ngoài hỏi thăm đường đi, rồi lại tùy tiện đi lấy chút đồ ăn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thằng hai? Sao cậu lại nhớ lúc em trai cháu sinh ra cháu đã cười nhạo nó thế nhỉ? Cháu quên rồi sao?”
Khóe miệng Phó Dục co rút, sau đó biểu tình lập tức cực kỷ dửng dưng đáp lại: “Nhất định con bé sẽ là một đứa nhỏ lanh lợi thôi.”
Phó Vĩ Luân tựa vào thành giường, đối với chuyện cháu trai lảng sang chuyện khác này cũng làm như không thấy, trên môi vẫn là một nụ cười.
Một đứa em gái lanh lợi sao?
Nghĩ vậy anh ấy lại không kìm được mà nhớ tới mẹ của Tiểu Tiểu.
Phó Vĩ Luân nhìn ra ngoài qua lớp cửa sổ, trong đôi mắt híp lại tựa như có điều gì suy nghĩ: Năm đó chị gái ôn nhu lại an tĩnh, ưu tú đến vậy, thế mà giờ, đáng tiếc…
…
Ngày hôm sau chiếc giường nằm nghênh đón một nhà ba người, vốn dĩ mọi người đều ngồi tại chỗ làm việc của mình, nhưng ai ngờ lại gặp phải nhóc quỷ nhỏ cả ngày ồn ồn ào ào khiến người khác không thể nào nghỉ ngơi nổi, may là buổi chiều gia đình bọn họ đã xuống xe rồi.
Những vị khách tiếp theo cũng tương đối bình thường, dọc đường đi hai người bọn họ dùng cơm, nói chuyện phiếm rồi lại ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ thế bất tri bất giác đã hết ba ngày ba đêm đường xe lửa, rốt cuộc đến chừng rạng sáng một giờ ngày thứ tư tới được Thượng Hải.
Hai người họ tốn sức đeo theo bọc sách ra được trạm xe lửa.
Phó Dục nhìn cảnh quan hết sức xa lạ trước mặt thì theo bản năng đưa mắt nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh: “Cậu ba, giờ chúng ta đi đâu đây? Cậu có biết đường không?”
Phó Vĩ Luân nhìn vẻ mặt mệt mỏi không thể chịu nổi của cháu trai thì buồn cười, nói: “Bây giờ vẫn còn quá sớm, có lẽ em gái cháu vẫn còn chưa dậy đâu, giờ chúng ta đi tìm nơi nào đó rửa mặt một chút đã.”
Tìm được đến nhà khách xong, bọn họ cũng đi lên phòng.
Mặc dù bọn họ có vé giường nằm, nhưng cũng là ngồi xe lửa mấy ngày trời nên cơ thể cũng thật sự mệt muốn chết, cũng khiến cơ thể bọn họ bốc mùi.
Vậy nên việc đầu tiên sau khi đến được nhà khách chính là đi tắm, sau đó lại nằm trên giường ngủ một giấc.
Ngủ đại khái được ba bốn tiếng thì bên ngoài trời cũng đã sáng, thấy cháu trai vẫn còn đang ngủ say trên giường nên Phó Vĩ Luân cũng không đánh thức cậu ấy, một mình lẳng lặng thức dậy rồi ra ngoài hỏi thăm đường đi, rồi lại tùy tiện đi lấy chút đồ ăn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro