[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Tương Ngộ Tại T...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Đến khi quay về mới
đánh thức cháu trai: “A Dục, dậy ăn một chút đi.”
Sau đó lại tiếp tục nói với người còn đang lim dim buồn ngủ: “Ăn cơm xong rồi chuẩn bị chút rồi chúng ta tới nhà ông nội.”
Phó Dục vừa mới tỉnh dậy khàn khàn giọng hỏi: “Chú, chú biết đường đi rồi sao?”
“Ừ…Cách đây không xa đâu, đi chừng nửa tiếng là có thể đến nơi rồi, giờ chúng ta ăn cơm trước đã.”
Ăn bữa sáng đơn giản xong, hai người bọn họ muốn tìm được xe nên không thể làm gì ngoài đi bộ.
“...”
Thượng Hải vốn yên tĩnh nay đã bắt đầu một ngày mới.
Phó Hiểu vẫn còn đang ngủ say thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô cau mày ra khỏi căn phòng, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc là người nào mới sáng sớm đã muốn mưu hại người khác thế này?
Sau khi mặc quần áo xong, cô lại vừa lớn tiếng kêu vừa đi ra ngoài sân: “Ai vậy?”
Chú cháu hai người đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói của cháu gái nhỏ/em gái thì giật mình sửng sốt, một giây sau bọn họ đã lập tức phản ứng lại.
“Tiểu Tiểu, là cậu đây.”
Phó Hiểu xuyên qua khe cửa nhìn thấy hai người đàn ông cô đã từng nhìn thấy trong phòng sách của ông ngoại, thấy đúng là cậu ba Phó Vĩ Luân thì vội vàng mở cửa ra, vừa mới mở thì mới nhận ra không chỉ có người cậu tuấn tú nho nhã mà còn có một thiếu niên khôi ngô dáng người cao gầy.
Cô mở cửa rồi nói với người đàn ông trước mắt: “Cậu, cậu mau vào đi.”
Phó Vĩ Luân lên tiếng đáp lại rồi đi theo cô vào trong nhà, chú cháu hai người đối mắt nhìn nhau, thấy được trong ánh mắt đối phương là một cô gái tướng mạo xinh đẹp, dáng dấp cháu gái nhỏ/em gái lớn lên trông thật là lanh lợi/đáng yêu.
Thế nhưng sau khi đi vào thì hai người bọn họ lại phát hiện ra trong sân đều cực kỳ bừa bộn lại ngổn ngang, ngay sau đó lại nghĩ tới hành động quái dị của cháu gái nhỏ khi nghe thấy có người mở cửa thì lập tức lo lắng, ngón tay chỉ vào mấy hòn đá nhỏ trong sân rồi nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, mấy cục đá này ở trong sân là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó Hiểu trầm mặt một chút, lại nhìn hai người một cái rồi mới mím môi, nói: “Mấy ngày nay có nhiều người tới nhà, nhưng người không quen cháu không có mở cửa, cũng không biết là ai đã ném đá vào đây nữa.”
Nghe vậy thì Phó Vĩ Luân lập tức nhíu mày, ánh mắt anh ấy không khỏi lạnh lẽo đi mấy phần.
Phó Dục cũng lạnh giọng nói: “Ai vậy, ai gan lớn như vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó lại tiếp tục nói với người còn đang lim dim buồn ngủ: “Ăn cơm xong rồi chuẩn bị chút rồi chúng ta tới nhà ông nội.”
Phó Dục vừa mới tỉnh dậy khàn khàn giọng hỏi: “Chú, chú biết đường đi rồi sao?”
“Ừ…Cách đây không xa đâu, đi chừng nửa tiếng là có thể đến nơi rồi, giờ chúng ta ăn cơm trước đã.”
Ăn bữa sáng đơn giản xong, hai người bọn họ muốn tìm được xe nên không thể làm gì ngoài đi bộ.
“...”
Thượng Hải vốn yên tĩnh nay đã bắt đầu một ngày mới.
Phó Hiểu vẫn còn đang ngủ say thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô cau mày ra khỏi căn phòng, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc là người nào mới sáng sớm đã muốn mưu hại người khác thế này?
Sau khi mặc quần áo xong, cô lại vừa lớn tiếng kêu vừa đi ra ngoài sân: “Ai vậy?”
Chú cháu hai người đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói của cháu gái nhỏ/em gái thì giật mình sửng sốt, một giây sau bọn họ đã lập tức phản ứng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Tiểu, là cậu đây.”
Phó Hiểu xuyên qua khe cửa nhìn thấy hai người đàn ông cô đã từng nhìn thấy trong phòng sách của ông ngoại, thấy đúng là cậu ba Phó Vĩ Luân thì vội vàng mở cửa ra, vừa mới mở thì mới nhận ra không chỉ có người cậu tuấn tú nho nhã mà còn có một thiếu niên khôi ngô dáng người cao gầy.
Cô mở cửa rồi nói với người đàn ông trước mắt: “Cậu, cậu mau vào đi.”
Phó Vĩ Luân lên tiếng đáp lại rồi đi theo cô vào trong nhà, chú cháu hai người đối mắt nhìn nhau, thấy được trong ánh mắt đối phương là một cô gái tướng mạo xinh đẹp, dáng dấp cháu gái nhỏ/em gái lớn lên trông thật là lanh lợi/đáng yêu.
Thế nhưng sau khi đi vào thì hai người bọn họ lại phát hiện ra trong sân đều cực kỳ bừa bộn lại ngổn ngang, ngay sau đó lại nghĩ tới hành động quái dị của cháu gái nhỏ khi nghe thấy có người mở cửa thì lập tức lo lắng, ngón tay chỉ vào mấy hòn đá nhỏ trong sân rồi nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Tiểu, mấy cục đá này ở trong sân là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó Hiểu trầm mặt một chút, lại nhìn hai người một cái rồi mới mím môi, nói: “Mấy ngày nay có nhiều người tới nhà, nhưng người không quen cháu không có mở cửa, cũng không biết là ai đã ném đá vào đây nữa.”
Nghe vậy thì Phó Vĩ Luân lập tức nhíu mày, ánh mắt anh ấy không khỏi lạnh lẽo đi mấy phần.
Phó Dục cũng lạnh giọng nói: “Ai vậy, ai gan lớn như vậy?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro