Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Mua Đồ Trước Kh...
2024-08-20 20:09:57
Một giờ chiều tàu hỏa sẽ xuất phát, lúc Tần Hàn Thư đến là mười hai giờ.
Cô đi chuyến tàu dành riêng cho thanh niên trí thức, nhà ga tấp nập người, rất nhiều phụ huynh đến đưa tiễn đang lau nước mắt.
Tần Hàn Thư lẻ loi một mình, có vẻ rất đặc biệt.
Chẳng qua, đó chỉ là cô đơn trong mắt người khác, nhìn thấy cảnh tượng chia ly đau buồn trước mắt, cô không hề xúc động tí nào.
Sau khi lên tàu hỏa, tiếng ồn ào giảm bớt.
Những thanh niên trí thức đi đến cùng một huyện đều ngồi chung một toa, mọi người làm quen với nhau, hỏi thăm đích đến cuối cùng của đối phương, sau khi trao đổi, những người được xếp vào một công xã trên cơ bản đều ngồi cùng nhau tạo thành một nhóm.
Tàu hỏa còn chưa khởi hành, mọi người vẫn còn đang lên tàu.
Một cô gái gầy gồ với mái tóc dài ngang vai chật vật xách hành lý, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tần Hàn Thư.
Cô ấy nhìn Tần Hàn Thư sau đó ngạc nhiên kêu lên: “Tần Hàn Thư.”
Tần Hàn Thư sửng sốt một lúc mới nhớ tên cô gái.
“Triệu Như.”
Triệu Như, nửa năm trước chuyển trường được xếp vào lớp Tần Hàn Thư, hai người ngồi cùng bàn một học kỳ.
Thời gian lâu như vậy, Tần Hàn Thư đã không còn nhớ nhiều về cô ấy, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ Triệu Như là một cô gái trầm tính hướng nội.
Triệu Như mong đợi hỏi: “Cậu gia nhập công xã nào?”
Tần Hàn Thư nói: “Công xã Trần Quan.”
Triệu Như vui mừng nói: “Tôi cũng vậy!”
Tần Hàn Thư mỉm cười, không vì có bạn đồng hành mà cảm thấy vui mừng.
Còn Triệu Như thì ngược lại, chuẩn bị đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không quen biết, trong lòng cô ấy rất sợ hãi. Mặc dù trước đây quan hệ của cô ấy với người bạn cùng bàn là Tần Hàn Thư rất nhạt nhòa, nhưng tóm lại cũng là người quen.
Trong lúc vô tình, Triệu Như đã thân thiết với Tần Hàn Thư hơn rất nhiều.
“Này, đừng để hành lý chắn đường.” Một nữ đồng chí đá vào hành lý của Triệu Như.
Triệu Như vội vàng xin lỗi, nhưng cô ấy quá yếu, căn bản không đủ sức để hành lý lên cao.
Nhưng ngay sau đó, một nam thanh niên trí thức nhiệt tình đã giúp cô ấy để hành lý lên.
“Tôi vừa nghe thấy hai người nói sắp đi công xã Trần Quan? Tôi cũng thế, tôi tên là Mã Triều Dương.”
Mã Triều Dương thẳng thắn hào phòng, cười rộ lên rất cuốn hút, sau khi nói xong, anh ta ngồi xuống đối diện các cô.
Triệu Như hơi đỏ mặt: “Xin chào, tôi tên là Triệu Như.” Dừng một chút, cô ấy lại nói thêm: “Cô ấy là Tần Hàn Thư, chúng tôi là bạn học.”
Mã Triều Dương cười tươi rói để lộ hàm răng trắng: “Sau này mong hai người giúp đỡ nhiều hơn.”
Triệu Như mím môi, nhỏ giọng nói: “Cùng giúp đỡ nhau.”
Mã Triều Dương rất hay nói, chẳng mấy chốc anh ta đã tiết lộ hết về của mình: “... Đi cùng với tôi còn có một người, cậu ấy tên là Lâm Chi Hằng, í, đến rồi.”
Mã Triều Dương đứng dậy, vẫy tay về một hướng: “Ở đây.”
Chàng trai gầy gò đẹp trai chen qua đám đông.
Hành lý của anh ấy rất ít, chỉ có một cái rương.
Sau khi ngồi xuống, Mã Triều Dương giới thiệu Tần Hàn Thư và Triệu Như với anh ấy, anh ấy chỉ cười gật đầu.
Trầm mặc ít nói, kiêu ngạo và lạnh lùng, ở trong khoang tàu ồn ào và ngột nạt, anh ấy như một dòng suối mát, có thể khiến không khí trở nên mát hơn.
Giống hệt ấn tượng của Tần Hàn Thư đối với anh ấy từ trước.
Cái từ trước này, là lúc sau khi cô chết bị gắn bó với không gian.
Hồ Văn Văn gần như người gặp người thích, chỉ có một người đàn ông duy nhất khiến cô ta gặp khó khăn đó chính là Lâm Chi Hằng.
Lâm Chi Hằng là người đàn ông Hồ Văn Văn cầu mà không có được, mãi đến sau khi kết hôn được nhiều năm cô ta vẫn còn nhớ nhung người đàn ông này.
Có trời mới biết, Tần Hàn Thư hạnh phúc biết bao khi thấy Hồ Văn Văn bị đứt gánh trước mặt Lâm Chi Hằng.
Cho nên, Tần Hàn Thư nhìn Lâm Chi Hằng rất vừa mắt.
Triệu Như sửng sờ một lúc lâu sau khi nhìn thấy Lâm Chi Hằng, sau đó cô ấy đỏ mặt cúi đầu thật sâu.
Mã Triều Dương nói rất nhiều, Tần Hàn Thư ngại ồn ào nên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trong lúc đoàn tàu đặc biệt dành cho thanh niên trí thức mà Tần Hàn Thư đang ngồi đi trên đường, người nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh cũng dẫn bà cụ Hồ trở về thành phố.
Cô đi chuyến tàu dành riêng cho thanh niên trí thức, nhà ga tấp nập người, rất nhiều phụ huynh đến đưa tiễn đang lau nước mắt.
Tần Hàn Thư lẻ loi một mình, có vẻ rất đặc biệt.
Chẳng qua, đó chỉ là cô đơn trong mắt người khác, nhìn thấy cảnh tượng chia ly đau buồn trước mắt, cô không hề xúc động tí nào.
Sau khi lên tàu hỏa, tiếng ồn ào giảm bớt.
Những thanh niên trí thức đi đến cùng một huyện đều ngồi chung một toa, mọi người làm quen với nhau, hỏi thăm đích đến cuối cùng của đối phương, sau khi trao đổi, những người được xếp vào một công xã trên cơ bản đều ngồi cùng nhau tạo thành một nhóm.
Tàu hỏa còn chưa khởi hành, mọi người vẫn còn đang lên tàu.
Một cô gái gầy gồ với mái tóc dài ngang vai chật vật xách hành lý, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tần Hàn Thư.
Cô ấy nhìn Tần Hàn Thư sau đó ngạc nhiên kêu lên: “Tần Hàn Thư.”
Tần Hàn Thư sửng sốt một lúc mới nhớ tên cô gái.
“Triệu Như.”
Triệu Như, nửa năm trước chuyển trường được xếp vào lớp Tần Hàn Thư, hai người ngồi cùng bàn một học kỳ.
Thời gian lâu như vậy, Tần Hàn Thư đã không còn nhớ nhiều về cô ấy, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ Triệu Như là một cô gái trầm tính hướng nội.
Triệu Như mong đợi hỏi: “Cậu gia nhập công xã nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Hàn Thư nói: “Công xã Trần Quan.”
Triệu Như vui mừng nói: “Tôi cũng vậy!”
Tần Hàn Thư mỉm cười, không vì có bạn đồng hành mà cảm thấy vui mừng.
Còn Triệu Như thì ngược lại, chuẩn bị đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không quen biết, trong lòng cô ấy rất sợ hãi. Mặc dù trước đây quan hệ của cô ấy với người bạn cùng bàn là Tần Hàn Thư rất nhạt nhòa, nhưng tóm lại cũng là người quen.
Trong lúc vô tình, Triệu Như đã thân thiết với Tần Hàn Thư hơn rất nhiều.
“Này, đừng để hành lý chắn đường.” Một nữ đồng chí đá vào hành lý của Triệu Như.
Triệu Như vội vàng xin lỗi, nhưng cô ấy quá yếu, căn bản không đủ sức để hành lý lên cao.
Nhưng ngay sau đó, một nam thanh niên trí thức nhiệt tình đã giúp cô ấy để hành lý lên.
“Tôi vừa nghe thấy hai người nói sắp đi công xã Trần Quan? Tôi cũng thế, tôi tên là Mã Triều Dương.”
Mã Triều Dương thẳng thắn hào phòng, cười rộ lên rất cuốn hút, sau khi nói xong, anh ta ngồi xuống đối diện các cô.
Triệu Như hơi đỏ mặt: “Xin chào, tôi tên là Triệu Như.” Dừng một chút, cô ấy lại nói thêm: “Cô ấy là Tần Hàn Thư, chúng tôi là bạn học.”
Mã Triều Dương cười tươi rói để lộ hàm răng trắng: “Sau này mong hai người giúp đỡ nhiều hơn.”
Triệu Như mím môi, nhỏ giọng nói: “Cùng giúp đỡ nhau.”
Mã Triều Dương rất hay nói, chẳng mấy chốc anh ta đã tiết lộ hết về của mình: “... Đi cùng với tôi còn có một người, cậu ấy tên là Lâm Chi Hằng, í, đến rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Triều Dương đứng dậy, vẫy tay về một hướng: “Ở đây.”
Chàng trai gầy gò đẹp trai chen qua đám đông.
Hành lý của anh ấy rất ít, chỉ có một cái rương.
Sau khi ngồi xuống, Mã Triều Dương giới thiệu Tần Hàn Thư và Triệu Như với anh ấy, anh ấy chỉ cười gật đầu.
Trầm mặc ít nói, kiêu ngạo và lạnh lùng, ở trong khoang tàu ồn ào và ngột nạt, anh ấy như một dòng suối mát, có thể khiến không khí trở nên mát hơn.
Giống hệt ấn tượng của Tần Hàn Thư đối với anh ấy từ trước.
Cái từ trước này, là lúc sau khi cô chết bị gắn bó với không gian.
Hồ Văn Văn gần như người gặp người thích, chỉ có một người đàn ông duy nhất khiến cô ta gặp khó khăn đó chính là Lâm Chi Hằng.
Lâm Chi Hằng là người đàn ông Hồ Văn Văn cầu mà không có được, mãi đến sau khi kết hôn được nhiều năm cô ta vẫn còn nhớ nhung người đàn ông này.
Có trời mới biết, Tần Hàn Thư hạnh phúc biết bao khi thấy Hồ Văn Văn bị đứt gánh trước mặt Lâm Chi Hằng.
Cho nên, Tần Hàn Thư nhìn Lâm Chi Hằng rất vừa mắt.
Triệu Như sửng sờ một lúc lâu sau khi nhìn thấy Lâm Chi Hằng, sau đó cô ấy đỏ mặt cúi đầu thật sâu.
Mã Triều Dương nói rất nhiều, Tần Hàn Thư ngại ồn ào nên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trong lúc đoàn tàu đặc biệt dành cho thanh niên trí thức mà Tần Hàn Thư đang ngồi đi trên đường, người nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh cũng dẫn bà cụ Hồ trở về thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro