Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

Nhanh Chóng Thu...

2024-08-20 20:09:57

Sau khi đón bà cụ Hồ đến thành phố, Dương Ái Trinh thực hiện lời hứa dẫn cả nhà đến tiệm bán vịt quay để ăn.

Đợi đến khi cả một nhà miệng đầy dầu mỡ quay về nhà, lúc dùng chìa khóa để mở cửa thì mọi người đều sợ đến ngây người.

Đồ đạc trong nhà đâu mất rồi?

Sao mà ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không còn món nào hết?

Có trộm á?

Dương Ái Trinh chạy đến bật hết công tắc ở trong nhà lên, sắc mặt bà ta xám xịt chạy về phía phòng Hồ Văn Văn, liếc mắt nhìn về phía góc đông bắc thì nhìn thấy dấu vết gạch bị cậy lên rất rõ ràng.

Hai chân của bà ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn nhà.

Hồ Văn Văn cũng chạy đến, hai mắt tối sầm.

Đồ đạc của cô ta cũng không còn nữa.

Rất nhiều quần áo xinh đẹp như thế mà chẳng còn thấy nữa.

Từ lâu bà cụ Hồ đã mong muốn được lên thành phố sống ở nhà con trai để hưởng phúc, cuối cùng ngày này cũng đã đến, vốn dĩ còn đang vui vẻ thế mà lúc vào nhà lại xảy ra chuyện như thế này.

Nhớ lại lúc vừa đến đồ dùng gia đình đầy ắp trong nhà, bà cụ đau lòng đến bật khóc: "Hu hu, tên trộm trời đánh kia, sao lại trộm đồ của nhà họ Hồ chứ…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng vậy, trong nhà sạch sẽ đến mức này nếu không bị trộm thì còn là gì?

"Ai? Ai? Là ai đã làm ra chuyện này?" Hai mắt Hồ Binh Binh trừng to như có tơ máu, anh ta chạy một mạch ra ngoài sân hét lớn: "Tên nào dám ăn trộm nhà của tao, ông đây sẽ một mất một còn đánh chết chúng mày."

Những người hàng xóm nghe thấy ồn ào nên cũng chạy đến ngó xem, lúc trông thấy cảnh tượng này họ đều há to miệng không dám tin.

Tên trộm này trộm cũng quá sạch sẽ nhỉ.

Không có người nào nghĩ đến Tần Hàn Thư, bởi vì lúc cô đi bọn họ thật sự nhìn thấy cô chỉ mang một cái thùng, một tấm chăn đệm, một cái chậu rửa mặt và vài món linh tinh.

Đôi mắt Hồ Đại Dũng tức giận quét một vòng qua những người hàng sớm, nghiến răng nói: "Ai làm chuyện này? Đứng ra đây cho tôi."

"Ơ này." Một người phụ nữ trung niên đeo kính lớn tiếng: "Hồ Đại Dũng ông có ý gì? Nhà mình bị ăn trộm lại quay sang trách chúng tôi là sao?"

Hồ Đại Dũng cười khẩy: "Ở trong viện của chúng ta có khoảng mười hộ gia đình, kẻ trộm nào có thể mang hết đồ đạc trong nhà tôi đi một cách mà thần không biết quỷ không hay? Trừ khi, là do các người làm."

"Tôi biết các người đã không ưa tôi lâu lắm rồi nên thừa dịp nhà tôi không có ai trông coi nên đến trộm sạch hết mọi thứ."

Lời này có lẽ đã xúc phạm đến tất cả mọi người.

Mọi người bắt đầu nhốn nháo ồn ào? Bắt đầu mắng chửi Hồ Đại Dũng.

"Ông nói chuyện phải có chứng cứ đấy nhá, đừng có chưa gì đã vu khống cho người khác như thế."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chúng tôi đều những người xuất thân trong gia đình cách mạng, hơn nữa nhà chúng tôi cũng chẳng thiếu vài ba món đồ như thế này."

"Hơn nữa, ông luôn miệng nói đây là nhà của ông, ngôi nhà lớn ở phía Bắc này là của họ Tần thì liên quan gì đến một người họ Hồ như ông nhỉ?"

"Nói không chừng là do cha Hàn Thư không chịu nỗi khi thấy ông đối xử với con gái của người ta như vậy, nên quay về đây đòi lại công bằng cho con gái mình đấy."

Lời này vừa nói ra, xung quanh đều chìm trong im lặng.

Cũng cảm nhận được lời này có hơi mê tín phong kiến, nói ra rồi e rằng sẽ chuốc họa vào thân.

Về phương diện khác lại cảm thấy chẳng có gì sai, nói không chừng lời này cũng là sự thật, nếu không thì sao đồ đạc trong nhà sao lại bỗng dưng không cánh mà bay?

Buổi sáng cô nhóc Hàn Thư kia rời đi cũng không có gì khác thường, sau đó nửa ngày trôi qua mặc dù trong viện không phải lúc nào cũng có người nhưng nhiều đồ đạc như thế cũng không thể trong phút chốc mà một hay hai người là có thể chuyển đi hết.

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy là do cha Hàn Thư hiển linh, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ ngầm hiểu ý nhau rồi trao đổi qua ánh mắt.

Người nhà họ Hồ cũng nửa tin nửa ngờ, chỉ có Dương Ái Trinh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Căn hầm bí mật kia ngoại trừ bà ta và cha Hàn Thư ra thì không một ai biết.

Cho nên.. Thật sự là ông ấy…

Hai mắt Dương Ái Trinh khẽ đảo sau đó hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh

Số ký tự: 0