Nói Chuyện Đâm...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Hai nhà không ở gần nhau, một nhà đầu thôn, một nhà giữa thôn, hơn nữa ngoài trời còn đổ tuyết lớn, cho dù có đến hóng chuyện cũng đâu cần nhiệt tình thế này?
Hồ Tú cũng không hiểu vì sao cô ta cứ đến mãi thế, thế nhưng người đến là khách, bà ấy cũng không thể đóng cửa không tiếp được, bèn ra hiệu cho em dâu ra mở cửa.
Đối với những người thích hóng chuyện này, Trần Quế Lan sẽ không cho sắc mặt tốt.
Bà ta mở cửa ra, hếch mắt lên, đánh giá người đến từ trên xuống dưới.
Mãi đến khi đối phương sắp đông cứng người lại, bà ta mới chậm rãi tránh sang một bên nhường đường cho đối phương vào nhà: "Là nhóc Cầm à? Thím Tú của cháu ở nhà đây, cháu vào đi."
Vương Tú Cầm vờ như không thấy vẻ không vui của Trần Quế Lan, nhanh chóng đi vào nhà.
Cô ta đứng ngoài lạnh quá lâu, thế nên vừa vào nhà, đã bị sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài nhà kích thích, hắt xì một tiếng.
Thấy vậy, Hồ Tú còn chưa kịp cau mày, Trần Quế Lan đã nghiêng người né tránh.
Bà ta không những liên tục lùi về sau hai bước, mà còn nghiêng người ôm đứa bé vào trong ngực tránh cho bị dính nước mũi của cô ta, rồi cất tiếng mất hứng: "Nhóc Cầm, cháu có chuyện gì thế? Bị cảm mà còn chạy đến đây, cháu không biết cơ thể chị dâu thím không khỏe, trong nhà còn có hai đứa trẻ con à?"
"Không phải cảm đâu, cháu chỉ bị sự chênh lệch nhiệt độ kích thích chút xíu thôi, nếu bị cảm thật, cháu cũng không dám đến." Vương Tú Cầm không phải cô gái hai mươi tuổi thật sự, cô ta đã đấu trí đấu dũng với nhà chồng hơn mười năm, hoàn toàn không để ý đến hai câu nói không đau không ngứa như vậy.
Cô ta cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên cái giá cạnh cửa, tự giải thích cho mình hai câu rồi nhấc chân định đi vào phòng.
Ai ngờ, Trần Quế Lan lại tiếp tục đưa tay cản đường: "Ôi, ôi, ôi, một cô gái như cháu, sao lại lôi thôi thế hả, vào nhà cũng không biết lau sạch giày dép đi đã, đừng có giẫm bẩn nhà chị dâu tôi."
Nụ cười trên gương mặt Vương Tú Cầm cứng đờ, cô ta đưa mắt nhìn chân mình.
Thật ra giàu cô ta không quá bẩn, ban nãy khi đứng bên ngoài, trước khi gõ cửa cô ta đã gạt hết tuyết ở đế giày rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta lại đưa mắt nhìn về đôi giày của thím Quế Lan... Đúng là rất sạch sẽ, sạch hơn cô ta nhiều.
Nhưng mà gần đây cô ta vẫn luôn vào nhà kiểu này, mọi khi không nói, sao hôm nay cứ đâm chọc suốt thế?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sàn nhà thật sự rất sạch sẽ. Ngoài nhà của lão bí thư ra, thì đây là ngôi nhà duy nhất trong thôn được lát gạch đỏ.
Hồ Tú cũng không hiểu vì sao cô ta cứ đến mãi thế, thế nhưng người đến là khách, bà ấy cũng không thể đóng cửa không tiếp được, bèn ra hiệu cho em dâu ra mở cửa.
Đối với những người thích hóng chuyện này, Trần Quế Lan sẽ không cho sắc mặt tốt.
Bà ta mở cửa ra, hếch mắt lên, đánh giá người đến từ trên xuống dưới.
Mãi đến khi đối phương sắp đông cứng người lại, bà ta mới chậm rãi tránh sang một bên nhường đường cho đối phương vào nhà: "Là nhóc Cầm à? Thím Tú của cháu ở nhà đây, cháu vào đi."
Vương Tú Cầm vờ như không thấy vẻ không vui của Trần Quế Lan, nhanh chóng đi vào nhà.
Cô ta đứng ngoài lạnh quá lâu, thế nên vừa vào nhà, đã bị sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài nhà kích thích, hắt xì một tiếng.
Thấy vậy, Hồ Tú còn chưa kịp cau mày, Trần Quế Lan đã nghiêng người né tránh.
Bà ta không những liên tục lùi về sau hai bước, mà còn nghiêng người ôm đứa bé vào trong ngực tránh cho bị dính nước mũi của cô ta, rồi cất tiếng mất hứng: "Nhóc Cầm, cháu có chuyện gì thế? Bị cảm mà còn chạy đến đây, cháu không biết cơ thể chị dâu thím không khỏe, trong nhà còn có hai đứa trẻ con à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải cảm đâu, cháu chỉ bị sự chênh lệch nhiệt độ kích thích chút xíu thôi, nếu bị cảm thật, cháu cũng không dám đến." Vương Tú Cầm không phải cô gái hai mươi tuổi thật sự, cô ta đã đấu trí đấu dũng với nhà chồng hơn mười năm, hoàn toàn không để ý đến hai câu nói không đau không ngứa như vậy.
Cô ta cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên cái giá cạnh cửa, tự giải thích cho mình hai câu rồi nhấc chân định đi vào phòng.
Ai ngờ, Trần Quế Lan lại tiếp tục đưa tay cản đường: "Ôi, ôi, ôi, một cô gái như cháu, sao lại lôi thôi thế hả, vào nhà cũng không biết lau sạch giày dép đi đã, đừng có giẫm bẩn nhà chị dâu tôi."
Nụ cười trên gương mặt Vương Tú Cầm cứng đờ, cô ta đưa mắt nhìn chân mình.
Thật ra giàu cô ta không quá bẩn, ban nãy khi đứng bên ngoài, trước khi gõ cửa cô ta đã gạt hết tuyết ở đế giày rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta lại đưa mắt nhìn về đôi giày của thím Quế Lan... Đúng là rất sạch sẽ, sạch hơn cô ta nhiều.
Nhưng mà gần đây cô ta vẫn luôn vào nhà kiểu này, mọi khi không nói, sao hôm nay cứ đâm chọc suốt thế?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, sàn nhà thật sự rất sạch sẽ. Ngoài nhà của lão bí thư ra, thì đây là ngôi nhà duy nhất trong thôn được lát gạch đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro