Tè Dầm
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Bao nhiêu năm qua, Trần Quế Lan đã quen với cái tính thích sạch sẽ của chị dâu cả, khi đi đến ngoài cửa, bà ta thành thật gạt sạch tuyết trên đế giày, rồi mới vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng.
Chờ nhìn thấy Hồ Tú, bà ta lập tức xụ mặt xuống, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn đi, người không biết còn tưởng Lận Đình là thuốc chữa bách bệnh ấy chứ."
Hồ Tú lườm bà ta một cái: "Nói năng cẩn thận."
Trần Quế Lan bĩu môi: "Em cũng có nói sai đâu, mới nhận được tin của nó, chị đã lập tức khỏe lại ngay."
Bà ta và con ngốc Mai Hoa kia ngày ngày ở bên cạnh, nhưng có thấy bà khỏe lên đâu, đúng là khiến người ta tức giận mà.
Hồ Tú không biết cái tính nhỏ mọn của em dâu hai nhà mình lại tái phát rồi.
Cơ thể của bà vốn gần khỏe rồi, đâu có phải vì nhận được tin của con dâu nên mới khỏe lên đâu?
Chẳng qua bà không muốn cãi cọ với đối phương, dù sao có cãi cũng chẳng có tác dụng gì, bèn cúi người thay quần áo cho Quả Quả: "Trông giúp tôi một lát, ban nãy không để ý có chút xíu thôi mà nó đã đái dầm ra rồi."
Bà vừa dứt lời, không chờ Trần Quế Lan đáp lại, Quả Quả vừa ngồi vào lòng bà hai đã vội cãi lại.
Bé gái ba tuổi đã biết xấu hổ, thằng bé bi bô kháng nghị: "Không phải con muốn tè dầm đâu, là do con chim nhỏ không chịu nghe lời con, chứ Quả Quả ngoan lắm đó."
Thằng nhóc được nuôi đến trắng trẻo, mập mạp, đôi mắt đen nhánh, to tròn như quả nho, nhìn về phía bà nội mình tỏ vẻ oan ức, khiến ruột gan người ta mềm nhũn.
Không chỉ mỗi Hồ Tú bị chọc cười, ngay cả Trần Quế Lan cũng không nhịn được mà véo má nó một cái, ôm lấy thằng bé lên rồi hôn thật mạnh vào má: "Đúng, đúng, đúng rồi, Quả Quả của bà thím đừng khóc nhé, Quả Quả nói đúng, là chim nhỏ không nghe lời, bà nội con nói linh tinh thôi."
Quả Quả rất hài lòng: "Bà nội sai rồi."
Trần Quế Lan cười híp cả mắt: "Đúng, bà nội con sai rồi."
"Đừng có dạy hư trẻ con." Hồ Tú cười một hồi, rồi xuống khỏi giường, chuẩn bị cầm chiếc quần ướt kia đi giặt sạch.
Miêu Miêu vẫn luôn cúi đầu chơi búp bê chợt ngẩng đầu lên nhìn thằng em sinh đôi, cô bé không hiểu lời nói dối thiện ý của người lớn, mà nói thẳng luôn: "Quả Quả tè dầm mà."
Bị chị gái nói thẳng như thế, Quả Quả vừa được dỗ dành lại xụ mặt, mím chặt môi.
Thấy vậy, Hồ Tú còn chưa có phản ứng gì, Trần Quế Lan vẫn luôn yêu thích cặp song sinh đã không nhịn được nữa, bèn bế Quả Quả xuống giường tìm kẹo.
Vừa mới lấy hai viên kẹo từ chiếc lọ đặt trên cao xong, bên ngoài phòng chợt truyền đến một giọng nói quen tai: "Thím Tú, thím có ở nhà không ạ?"
Trần Quế Lan cau mày nói thầm: "Sao con nhóc nhà họ Vương lại đến nữa rồi?"
Chờ nhìn thấy Hồ Tú, bà ta lập tức xụ mặt xuống, hừ lạnh một tiếng: "Nhìn đi, người không biết còn tưởng Lận Đình là thuốc chữa bách bệnh ấy chứ."
Hồ Tú lườm bà ta một cái: "Nói năng cẩn thận."
Trần Quế Lan bĩu môi: "Em cũng có nói sai đâu, mới nhận được tin của nó, chị đã lập tức khỏe lại ngay."
Bà ta và con ngốc Mai Hoa kia ngày ngày ở bên cạnh, nhưng có thấy bà khỏe lên đâu, đúng là khiến người ta tức giận mà.
Hồ Tú không biết cái tính nhỏ mọn của em dâu hai nhà mình lại tái phát rồi.
Cơ thể của bà vốn gần khỏe rồi, đâu có phải vì nhận được tin của con dâu nên mới khỏe lên đâu?
Chẳng qua bà không muốn cãi cọ với đối phương, dù sao có cãi cũng chẳng có tác dụng gì, bèn cúi người thay quần áo cho Quả Quả: "Trông giúp tôi một lát, ban nãy không để ý có chút xíu thôi mà nó đã đái dầm ra rồi."
Bà vừa dứt lời, không chờ Trần Quế Lan đáp lại, Quả Quả vừa ngồi vào lòng bà hai đã vội cãi lại.
Bé gái ba tuổi đã biết xấu hổ, thằng bé bi bô kháng nghị: "Không phải con muốn tè dầm đâu, là do con chim nhỏ không chịu nghe lời con, chứ Quả Quả ngoan lắm đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thằng nhóc được nuôi đến trắng trẻo, mập mạp, đôi mắt đen nhánh, to tròn như quả nho, nhìn về phía bà nội mình tỏ vẻ oan ức, khiến ruột gan người ta mềm nhũn.
Không chỉ mỗi Hồ Tú bị chọc cười, ngay cả Trần Quế Lan cũng không nhịn được mà véo má nó một cái, ôm lấy thằng bé lên rồi hôn thật mạnh vào má: "Đúng, đúng, đúng rồi, Quả Quả của bà thím đừng khóc nhé, Quả Quả nói đúng, là chim nhỏ không nghe lời, bà nội con nói linh tinh thôi."
Quả Quả rất hài lòng: "Bà nội sai rồi."
Trần Quế Lan cười híp cả mắt: "Đúng, bà nội con sai rồi."
"Đừng có dạy hư trẻ con." Hồ Tú cười một hồi, rồi xuống khỏi giường, chuẩn bị cầm chiếc quần ướt kia đi giặt sạch.
Miêu Miêu vẫn luôn cúi đầu chơi búp bê chợt ngẩng đầu lên nhìn thằng em sinh đôi, cô bé không hiểu lời nói dối thiện ý của người lớn, mà nói thẳng luôn: "Quả Quả tè dầm mà."
Bị chị gái nói thẳng như thế, Quả Quả vừa được dỗ dành lại xụ mặt, mím chặt môi.
Thấy vậy, Hồ Tú còn chưa có phản ứng gì, Trần Quế Lan vẫn luôn yêu thích cặp song sinh đã không nhịn được nữa, bèn bế Quả Quả xuống giường tìm kẹo.
Vừa mới lấy hai viên kẹo từ chiếc lọ đặt trên cao xong, bên ngoài phòng chợt truyền đến một giọng nói quen tai: "Thím Tú, thím có ở nhà không ạ?"
Trần Quế Lan cau mày nói thầm: "Sao con nhóc nhà họ Vương lại đến nữa rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro