[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Chị Của Tôi Trù...
2025-01-10 22:30:02
Để đỡ sau này khi cô ấy nghĩ cách kiếm tiền, bị người khác kiếm chuyện, nếu chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đặt hết trong lòng, nói này nói kia, thì lại phải tốn công sức nói nhảm với bọn họ.
Ừm, không sai, thật ra trước khi trùng sinh Tô Dĩnh đã sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi.
Bây giờ thì… cũng có chút không kiềm cái nết lại được.
Nhưng cũng may thuở nhỏ tính tình của cô ấy cũng không tốt là bao, Tô Dĩnh hoàn toàn không lo sẽ có ai nhìn ra được điểm gì khác thường.
Bưng canh khoai lang đặt lên bàn, Lưu Lan Hương định múc ra thay, nhưng Tô Dĩnh không cho, cô ấy muốn tự mình múc.
Nếu để Lưu Lan Hương phân chia lương thực, cô ấy sẽ múc đầy bát cho bốn đứa nhỏ, còn bát của mình thì lại là canh loãng nhiều nước.
Trong cái nhà này, lúc ba Tô còn sống, những chuyện nhỏ đều là nghe theo Tô Dĩnh.
Bây giờ ba Tô không còn nữa, chuyện nhỏ vẫn nghe theo lời Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương không lay chuyển được Tô Dĩnh.
Có điều trong nhà cũng không có chuyện lớn gì.
Lưu Lan Hương và mấy người Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành húp sột soạt, nhưng bé Tô Dụ còn nằm trên giường không dậy nổi.
Lưu Lan Hương mau chóng ăn hết nước canh trong bát của mình, rồi muốn đi đút cho Tô Dụ, nhưng lại bị Tô Dĩnh cản lại.
Mấy ngày mùa thu hoạch này, người lớn trong nhà là người mệt nhất, lương thực của cả năm, toàn bộ chỉ trông đợi vào mấy ngày này.
Cộng thêm sau khi gặt hái lại phải xử lý việc tang, bây giờ Lưu Lan Hương còn có thể cố gắng duy trì tỉnh táo đã rất không dễ dàng rồi.
Tô Dĩnh muốn để Lưu Lan Hương nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu lúc còn trẻ mà không chú ý, vậy đến lúc già sẽ dễ đau ốm bệnh tật, chẳng phải kiếp trước là vậy sao.
Thực ra vào vụ mùa thu hoạch lương thực này, chỉ sợ trời sẽ có tuyết rơi hay đổ mưa, thế thì lương thực sẽ xong đời hết, đến lúc đó mùa đông sẽ ăn cái gì, mùa xuân năm sau ăn cái gì.
Vậy nên thời gian trước, trong thôn có người lớn tuổi nói sợ là sẽ có tuyết rơi, đại đội trưởng bèn mau chóng triệu tập các cán bộ trong đội đến mở họp, cuối cùng quyết định thu hoạch lương thực suốt đêm.
Liên tục thức suốt mấy đêm, ba Tô cứ vậy mà không chịu nổi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ừm, không sai, thật ra trước khi trùng sinh Tô Dĩnh đã sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi.
Bây giờ thì… cũng có chút không kiềm cái nết lại được.
Nhưng cũng may thuở nhỏ tính tình của cô ấy cũng không tốt là bao, Tô Dĩnh hoàn toàn không lo sẽ có ai nhìn ra được điểm gì khác thường.
Bưng canh khoai lang đặt lên bàn, Lưu Lan Hương định múc ra thay, nhưng Tô Dĩnh không cho, cô ấy muốn tự mình múc.
Nếu để Lưu Lan Hương phân chia lương thực, cô ấy sẽ múc đầy bát cho bốn đứa nhỏ, còn bát của mình thì lại là canh loãng nhiều nước.
Trong cái nhà này, lúc ba Tô còn sống, những chuyện nhỏ đều là nghe theo Tô Dĩnh.
Bây giờ ba Tô không còn nữa, chuyện nhỏ vẫn nghe theo lời Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương không lay chuyển được Tô Dĩnh.
Có điều trong nhà cũng không có chuyện lớn gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Lan Hương và mấy người Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành húp sột soạt, nhưng bé Tô Dụ còn nằm trên giường không dậy nổi.
Lưu Lan Hương mau chóng ăn hết nước canh trong bát của mình, rồi muốn đi đút cho Tô Dụ, nhưng lại bị Tô Dĩnh cản lại.
Mấy ngày mùa thu hoạch này, người lớn trong nhà là người mệt nhất, lương thực của cả năm, toàn bộ chỉ trông đợi vào mấy ngày này.
Cộng thêm sau khi gặt hái lại phải xử lý việc tang, bây giờ Lưu Lan Hương còn có thể cố gắng duy trì tỉnh táo đã rất không dễ dàng rồi.
Tô Dĩnh muốn để Lưu Lan Hương nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu lúc còn trẻ mà không chú ý, vậy đến lúc già sẽ dễ đau ốm bệnh tật, chẳng phải kiếp trước là vậy sao.
Thực ra vào vụ mùa thu hoạch lương thực này, chỉ sợ trời sẽ có tuyết rơi hay đổ mưa, thế thì lương thực sẽ xong đời hết, đến lúc đó mùa đông sẽ ăn cái gì, mùa xuân năm sau ăn cái gì.
Vậy nên thời gian trước, trong thôn có người lớn tuổi nói sợ là sẽ có tuyết rơi, đại đội trưởng bèn mau chóng triệu tập các cán bộ trong đội đến mở họp, cuối cùng quyết định thu hoạch lương thực suốt đêm.
Liên tục thức suốt mấy đêm, ba Tô cứ vậy mà không chịu nổi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro