[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Rơi Vàng Xuống...
2025-01-10 22:30:02
Anh tự bắt mạch cho mình, phát hiện quả thật không sai, thân thể xác thực đã khỏe hơn rất nhiều.
Như là dồi dào sức sống hơn vậy.
Tô Dụ hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cố gắng phân tích nguyên nhân, có lẽ là do cơ thể này đã thay đổi hồn phách.
Hồn phách là nền tảng của con người, linh hồn anh là linh hồn của một người đã hoàn toàn trưởng thành, thế nên, sau khi mượn xác hoàn hồn, trạng thái của cơ thể này cũng được cải thiện.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng anh, lúc này không ai có thể cho Tô Dụ một câu trả lời chính xác.
Nhưng anh cảm thấy rất tốt, có thể tiết kiệm tiền khám bệnh.
Hôm nay chỉ mới nửa ngày, Tô Dụ đã mấy lần nghe chị cả Tô Dĩnh cằn nhằn về việc lãng phí tiền, trong đầu muốn không liên tưởng cũng khó.
Quả là một nhân tài tiềm năng của chức Hộ bộ thượng thư, Tô Dụ nghĩ.
Trong sân không có đèn, đêm nay ánh trăng cũng không sáng lắm, mây đen nhiều quá.
Tô Dụ có chút sợ hãi, nhưng anh vẫn phải ở bên ngoài chịu lạnh thêm một lát.
Vì trên người hơi thối nên anh nghĩ, nếu chịu lạnh thêm chút nữa, có lẽ sẽ làm mùi thối kia đóng băng luôn.
Haizz, trước đây anh làm gì phải chịu đựng nỗi khổ như thế này chứ, chỉ cần đi ngoài xong, dù là đi tiểu thôi anh cũng phải tắm rửa thay xiêm y rồi.
Nhưng Tô Dụ cảm thấy cuộc sống ở đây kỳ thực cũng ổn, ít nhất cũng thoải mái đầu óc.
Gió lạnh trong sân thổi vù vù, Tô Dụ trốn ở góc tường, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập.
Ngay lúc anh đang nghĩ, cố kiên trì thêm một lúc nữa rồi vào nhà ngủ tiếp thì cửa căn nhà lá đột nhiên mở ra.
Tô Dụ: ?
Chẳng lẽ vừa rồi anh gấp quá chưa đóng kĩ?
Nhưng rất nhanh, anh biết rằng không phải như vậy, bởi vì ở cửa có một cái đầu trẻ con đầy lông ló ra.
Chủ nhân của cái đầu trẻ con đó không ai khác chính là chị cả Tô Dĩnh, người vừa nãy còn đang ngủ say trên giường đất.
Trong sân tối om, Tô Dĩnh thò đầu ra ngoài nhìn qua nhìn lại, tình cờ thế nào lại không nhìn thấy Tô Dụ đang ngồi dựa vào tường trong bóng tối để bay bớt mùi hôi.
Tô Dĩnh cảm thấy không có gì bất thường, bèn lặng lẽ cầm đèn dầu, cầm theo cái cuốc trong sân rồi nhanh chóng đi xuống hầm.
Tô Dụ: “...?”
Chị cả, chị đã thành công khơi dậy sự hiếu kì của ta rồi.
Mặc dù trong sân rất lạnh nhưng cũng không thắng nổi sự hiếu kì muốn tìm hiểu bí mật của chị cả của Tô Dụ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Như là dồi dào sức sống hơn vậy.
Tô Dụ hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, cố gắng phân tích nguyên nhân, có lẽ là do cơ thể này đã thay đổi hồn phách.
Hồn phách là nền tảng của con người, linh hồn anh là linh hồn của một người đã hoàn toàn trưởng thành, thế nên, sau khi mượn xác hoàn hồn, trạng thái của cơ thể này cũng được cải thiện.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng anh, lúc này không ai có thể cho Tô Dụ một câu trả lời chính xác.
Nhưng anh cảm thấy rất tốt, có thể tiết kiệm tiền khám bệnh.
Hôm nay chỉ mới nửa ngày, Tô Dụ đã mấy lần nghe chị cả Tô Dĩnh cằn nhằn về việc lãng phí tiền, trong đầu muốn không liên tưởng cũng khó.
Quả là một nhân tài tiềm năng của chức Hộ bộ thượng thư, Tô Dụ nghĩ.
Trong sân không có đèn, đêm nay ánh trăng cũng không sáng lắm, mây đen nhiều quá.
Tô Dụ có chút sợ hãi, nhưng anh vẫn phải ở bên ngoài chịu lạnh thêm một lát.
Vì trên người hơi thối nên anh nghĩ, nếu chịu lạnh thêm chút nữa, có lẽ sẽ làm mùi thối kia đóng băng luôn.
Haizz, trước đây anh làm gì phải chịu đựng nỗi khổ như thế này chứ, chỉ cần đi ngoài xong, dù là đi tiểu thôi anh cũng phải tắm rửa thay xiêm y rồi.
Nhưng Tô Dụ cảm thấy cuộc sống ở đây kỳ thực cũng ổn, ít nhất cũng thoải mái đầu óc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gió lạnh trong sân thổi vù vù, Tô Dụ trốn ở góc tường, thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập.
Ngay lúc anh đang nghĩ, cố kiên trì thêm một lúc nữa rồi vào nhà ngủ tiếp thì cửa căn nhà lá đột nhiên mở ra.
Tô Dụ: ?
Chẳng lẽ vừa rồi anh gấp quá chưa đóng kĩ?
Nhưng rất nhanh, anh biết rằng không phải như vậy, bởi vì ở cửa có một cái đầu trẻ con đầy lông ló ra.
Chủ nhân của cái đầu trẻ con đó không ai khác chính là chị cả Tô Dĩnh, người vừa nãy còn đang ngủ say trên giường đất.
Trong sân tối om, Tô Dĩnh thò đầu ra ngoài nhìn qua nhìn lại, tình cờ thế nào lại không nhìn thấy Tô Dụ đang ngồi dựa vào tường trong bóng tối để bay bớt mùi hôi.
Tô Dĩnh cảm thấy không có gì bất thường, bèn lặng lẽ cầm đèn dầu, cầm theo cái cuốc trong sân rồi nhanh chóng đi xuống hầm.
Tô Dụ: “...?”
Chị cả, chị đã thành công khơi dậy sự hiếu kì của ta rồi.
Mặc dù trong sân rất lạnh nhưng cũng không thắng nổi sự hiếu kì muốn tìm hiểu bí mật của chị cả của Tô Dụ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro