[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Rơi Vàng Xuống...
2025-01-10 22:30:02
Anh bắt đầu đợi ở đó, kiên trì và nhẫn nại, giống như một con mèo muốn trộm cá, bộc lộ hết tinh thần ẩn nấp, mai phục của mình.
Trên thực tế, Tô Dụ mơ hồ cảm thấy người chị cả này có chút không đúng.
Cứ cho cô ấy là con nhà nghèo, sớm phải gánh vác gia đình, nhưng chị cả Tô Dĩnh lại đặc biệt mẫn cảm hơn bình thường.
Hôm nay, lúc đi kiếm chuyện gây gổ, có một số câu mà ngay cả người làm mẹ như Lưu Lan Hương cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra nhanh như vậy.
Haizz, cũng chẳng sao, xét lại bản thân anh cũng đâu có bình thường, tại sao người ta không thể có hoàn cảnh đặc biệt cơ chứ?
Dù thế nào đi chăng nữa, miễn là không ảnh hưởng đến anh thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Tô Dụ lặng lẽ lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng đào đất ở dưới hầm.
Lại qua thêm một lúc, lần này lờ mờ nghe thấy một tiếng khóc bị kìm nén vọng lại.
Không lâu sau, Tô Dĩnh ôm một bọc đồ đi lên.
Nhưng khi leo lên thang cô ấy lỡ tay, ngoài ý muốn làm rơi một thỏi vàng ra khỏi túi.
Tô Dụ: Vàng thỏi…
Tô Dụ: Vàng thỏi!!!
Tô Dụ: Vàng thỏi???
Thỏi vàng rơi xuống nền đất trong sân, phát ra âm thanh nặng nề nhưng không lớn mấy.
Tô Dĩnh cũng đã phát hiện ra, nhanh chóng cúi xuống nhặt lên rồi nhét lại vào túi.
Trong mơ hồ, Tô Dụ cảm thấy sắc mặt của chị cả Tô Dĩnh u ám đến đáng sợ.
Vẻ mặt đó tuyệt đối không thể đến từ một đứa trẻ 9 tuổi được, mà giống một con quỷ bò ra từ địa ngục để trả thù hơn.
Tô Dụ không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh đặt cái cuốc về vị trí cũ trong sân, sau đó xách cái bọc và mang đèn dầu vào kho chứa củi.
Sau một tràng tiếng động nho nhỏ trái có phải có, Tô Dĩnh ra khỏi kho chứa củi, nhưng cái túi trong tay cô ấy đã biến mất.
Cô ấy quay người đi vào nhà bếp, lần này rất nhanh đã đi ra, nhưng trên tay lại có thêm một con dao bếp lạnh ngắt.
Đầu óc Tô Dụ mụ mị, nửa đêm nửa hôm, muốn làm gì với con dao bếp đó thế?
Không phải là đi giết người đó chứ?
Lúc này Tô Dụ vẫn rất bình tĩnh, dù sao anh cũng từng đánh trận, cũng từng nhìn thấy không ít người chết, cảm thấy chẳng có gì to tát.
Nhưng ngay lập tức, Tô Dụ không thể bình tĩnh được nữa.
Bởi vì Tô Dĩnh đột nhiên quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt long lanh to tròn được một tia sáng mặt trăng xuyên qua đám mây đen phản chiếu vào của Tô Dụ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên thực tế, Tô Dụ mơ hồ cảm thấy người chị cả này có chút không đúng.
Cứ cho cô ấy là con nhà nghèo, sớm phải gánh vác gia đình, nhưng chị cả Tô Dĩnh lại đặc biệt mẫn cảm hơn bình thường.
Hôm nay, lúc đi kiếm chuyện gây gổ, có một số câu mà ngay cả người làm mẹ như Lưu Lan Hương cũng chưa chắc đã có thể nghĩ ra nhanh như vậy.
Haizz, cũng chẳng sao, xét lại bản thân anh cũng đâu có bình thường, tại sao người ta không thể có hoàn cảnh đặc biệt cơ chứ?
Dù thế nào đi chăng nữa, miễn là không ảnh hưởng đến anh thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Tô Dụ lặng lẽ lắng nghe, mơ hồ nghe thấy tiếng đào đất ở dưới hầm.
Lại qua thêm một lúc, lần này lờ mờ nghe thấy một tiếng khóc bị kìm nén vọng lại.
Không lâu sau, Tô Dĩnh ôm một bọc đồ đi lên.
Nhưng khi leo lên thang cô ấy lỡ tay, ngoài ý muốn làm rơi một thỏi vàng ra khỏi túi.
Tô Dụ: Vàng thỏi…
Tô Dụ: Vàng thỏi!!!
Tô Dụ: Vàng thỏi???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thỏi vàng rơi xuống nền đất trong sân, phát ra âm thanh nặng nề nhưng không lớn mấy.
Tô Dĩnh cũng đã phát hiện ra, nhanh chóng cúi xuống nhặt lên rồi nhét lại vào túi.
Trong mơ hồ, Tô Dụ cảm thấy sắc mặt của chị cả Tô Dĩnh u ám đến đáng sợ.
Vẻ mặt đó tuyệt đối không thể đến từ một đứa trẻ 9 tuổi được, mà giống một con quỷ bò ra từ địa ngục để trả thù hơn.
Tô Dụ không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Tô Dĩnh đặt cái cuốc về vị trí cũ trong sân, sau đó xách cái bọc và mang đèn dầu vào kho chứa củi.
Sau một tràng tiếng động nho nhỏ trái có phải có, Tô Dĩnh ra khỏi kho chứa củi, nhưng cái túi trong tay cô ấy đã biến mất.
Cô ấy quay người đi vào nhà bếp, lần này rất nhanh đã đi ra, nhưng trên tay lại có thêm một con dao bếp lạnh ngắt.
Đầu óc Tô Dụ mụ mị, nửa đêm nửa hôm, muốn làm gì với con dao bếp đó thế?
Không phải là đi giết người đó chứ?
Lúc này Tô Dụ vẫn rất bình tĩnh, dù sao anh cũng từng đánh trận, cũng từng nhìn thấy không ít người chết, cảm thấy chẳng có gì to tát.
Nhưng ngay lập tức, Tô Dụ không thể bình tĩnh được nữa.
Bởi vì Tô Dĩnh đột nhiên quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt long lanh to tròn được một tia sáng mặt trăng xuyên qua đám mây đen phản chiếu vào của Tô Dụ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro