[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Trộm Gà 1
2025-01-10 22:30:02
Tô Dụ: “…”
Haizz, đây là vận mệnh trêu đùa số phận con người thành quen nè.
Kiếp trước, phải rất lâu sau khi bác cả Tô xuống mồ, Tô Dĩnh mới nghe người ta nói, ông nội cô ấy đã để lại rất nhiều vàng cho ba người con trai của mình.
Lúc đầu Tô Dĩnh cũng chẳng để tâm, lòng thầm nghĩ nếu ông nội cô ấy thực sự để lại thứ gì đó, thì làm sao ba cô ấy có thể vì miếng ăn mà chết do làm việc đến kiệt sức được?
Nhưng ngày càng có nhiều người nói vậy, họ đều là người có mũi, có mắt, Tô Dĩnh liền bắt đầu để tâm.
Lần đầu tiên cô ấy nghe được chuyện này là khi chồng chị họ cả nhà bác cả của cô ấy say rượu đắc ý kể lại.
Nhưng khi đó, các con của nhà bác cả Tô đều đã phát tài và di dân cả, Tô Dĩnh luôn cho rằng gia đình bác cả Tô chó ngáp phải ruồi.
Kết quả sau nhiều năm trăn trở, Tô Dĩnh mới phát hiện, cmn ông nội của cô ấy thực sự đã để lại đồ cho gia đình cô ấy!
Mà một nhà bác cả Tô vô liêm sỉ, lại trở nên giàu có nhờ cái chết của ba cô ấy!
Ông nội cô ấy vốn là một thương nhân trong xã hội cũ, từ một cậu bé nghèo không ba không mẹ đi lên, tiết kiệm được không ít gia sản, sống sót qua thời loạn lạc, thay tên đổi họ lui về định cư ở thôn Thanh Sơn an hưởng tuổi già, người như vậy không thể không có tính toán về sau được.
Vừa đến thôn Thanh Sơn, ông nội cô ấy đã cưới bà nội cô ấy, coi như thành người địa phương.
Nhưng sau khi cưới, ngoài việc xây một ngôi nhà ngói lớn bằng gạch xanh cho gia đình, ông nội cô ấy chỉ mua thêm vài mẫu đất cằn, nói với bên ngoài rằng ông đã tiêu hết sản nghiệp trong tay, từ đó cũng chưa bao giờ tỏ ra giàu có, ăn mặc đi đứng, những nhu cầu cơ bản của cuộc sống đều giống như những thôn dân bình thường.
Mấy chục năm sau bác hai Tô lấy vợ, căn nhà của gia đình không còn đủ chỗ, nên ông nội Tô chỉ đành xây cho người trai thứ hai của ông một căn nhà đá rẻ tiền.
Khi đến lượt ba cô, chú ba Tô, kết hôn, lúc đó cũng đã được vài năm kể từ khi dựng nước, dù sao thì ông nội Tô cũng đã xây một ngôi nhà bằng gạch sống mái tranh bình thường nhất cho cậu con trai thứ ba của mình.
Nhưng có một vấn đề là ba ngôi nhà của ba người con trai nằm rải rác ở những nơi khác nhau trong thôn Thanh Sơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Haizz, đây là vận mệnh trêu đùa số phận con người thành quen nè.
Kiếp trước, phải rất lâu sau khi bác cả Tô xuống mồ, Tô Dĩnh mới nghe người ta nói, ông nội cô ấy đã để lại rất nhiều vàng cho ba người con trai của mình.
Lúc đầu Tô Dĩnh cũng chẳng để tâm, lòng thầm nghĩ nếu ông nội cô ấy thực sự để lại thứ gì đó, thì làm sao ba cô ấy có thể vì miếng ăn mà chết do làm việc đến kiệt sức được?
Nhưng ngày càng có nhiều người nói vậy, họ đều là người có mũi, có mắt, Tô Dĩnh liền bắt đầu để tâm.
Lần đầu tiên cô ấy nghe được chuyện này là khi chồng chị họ cả nhà bác cả của cô ấy say rượu đắc ý kể lại.
Nhưng khi đó, các con của nhà bác cả Tô đều đã phát tài và di dân cả, Tô Dĩnh luôn cho rằng gia đình bác cả Tô chó ngáp phải ruồi.
Kết quả sau nhiều năm trăn trở, Tô Dĩnh mới phát hiện, cmn ông nội của cô ấy thực sự đã để lại đồ cho gia đình cô ấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà một nhà bác cả Tô vô liêm sỉ, lại trở nên giàu có nhờ cái chết của ba cô ấy!
Ông nội cô ấy vốn là một thương nhân trong xã hội cũ, từ một cậu bé nghèo không ba không mẹ đi lên, tiết kiệm được không ít gia sản, sống sót qua thời loạn lạc, thay tên đổi họ lui về định cư ở thôn Thanh Sơn an hưởng tuổi già, người như vậy không thể không có tính toán về sau được.
Vừa đến thôn Thanh Sơn, ông nội cô ấy đã cưới bà nội cô ấy, coi như thành người địa phương.
Nhưng sau khi cưới, ngoài việc xây một ngôi nhà ngói lớn bằng gạch xanh cho gia đình, ông nội cô ấy chỉ mua thêm vài mẫu đất cằn, nói với bên ngoài rằng ông đã tiêu hết sản nghiệp trong tay, từ đó cũng chưa bao giờ tỏ ra giàu có, ăn mặc đi đứng, những nhu cầu cơ bản của cuộc sống đều giống như những thôn dân bình thường.
Mấy chục năm sau bác hai Tô lấy vợ, căn nhà của gia đình không còn đủ chỗ, nên ông nội Tô chỉ đành xây cho người trai thứ hai của ông một căn nhà đá rẻ tiền.
Khi đến lượt ba cô, chú ba Tô, kết hôn, lúc đó cũng đã được vài năm kể từ khi dựng nước, dù sao thì ông nội Tô cũng đã xây một ngôi nhà bằng gạch sống mái tranh bình thường nhất cho cậu con trai thứ ba của mình.
Nhưng có một vấn đề là ba ngôi nhà của ba người con trai nằm rải rác ở những nơi khác nhau trong thôn Thanh Sơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro