[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Trộm Gà 3
2025-01-10 22:30:02
Nhưng chú ba Tô không biết điều đó, vẫn coi bác cả Tô như anh trai tốt, ngày ngày vất vả cực khổ ăn cám ăn rau, kiếm công điểm nuôi gia đình.
Sau khi Tô Dĩnh trọng sinh, trước tiên cô ấy giải quyết vấn đề đại đội sản xuất bồi thường cho chú ba Tô đã, sau đó tối nay tìm được cơ hội thích hợp, lập tức đi đào hầm.
Dù sao thì kiếp trước, bác cả Tô có thể lấy cớ rằng con trai mình sắp lấy vợ, không thể ở trong nhà nữa, để ở tạm trong căn nhà rách của gia đình cô ấy, nhân cơ hội lén đào vàng trong nhà, kiếp này chưa chắc ông ta không nghĩ ra chiêu trò ma giáo gì khác, sớm đem số vàng kia dời đi chỗ khác ngày nào, Tô Dĩnh mới có thể yên tâm ngày đó.
Tô Dĩnh đào thử vài nơi trong hầm, cuối cùng cô ấy cũng đào được một chiếc rương gỗ cũ, phá khóa, mở túi đồ bám đầy bụi đất trong rương, khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cái gọi là tài sản của ông nội để lại, cô ấy không thể kìm được những giọt nước mắt đang không ngừng trào dâng.
Chỉ thiếu có mấy ngày, giá mà cô ấy được sống lại sớm hơn mấy ngày, thì ba cô ấy đã không phải chết.
Mặc dù trong ký ức của Tô Dĩnh, ba Tô đã chết hơn năm mươi năm, khuôn mặt và bóng dáng của ông ấy sớm đã thành một mảng mơ hồ, nhưng nếu có cơ hội được sống lại và lớn lên lần nữa, ai lại không muốn có ba mẹ ở bên cạnh chứ, cho dù có là bà già 63 tuổi vẫn sẵn lòng sống dưới một mái nhà cùng với ba mẹ mình.
Được bao dung và yêu thương vô điều kiện, ai mà không muốn chứ?
Nhưng sở dĩ hối hận được gọi là hối hận là vì không còn cách nào bù đắp.
Tô Dĩnh ổn định lại tinh thần, cái chết của ba cô ấy đã chẳng còn cách nào thay đổi, nên cô ấy chỉ có thể dùng số vàng này để thay đổi những bi kịch chưa xảy ra với gia đình mình.
Tô Dĩnh cầm cái túi da cũ kĩ lên lắc lắc, ước chừng nó nặng tới mấy chục cân.
Hầu hết chúng đều là vàng thỏi, hơn nữa chúng không phải là Đại Hoàng Ngư và Tiểu Hoàng Ngư* mà sau này mọi người hay thấy. Ông nội cô ấy định cư tại thôn Thanh Sơn năm 1928, thời điểm đó chưa có Đại - Tiểu Hoàng Ngư, vì vậy, những thỏi vàng có kích cỡ khác nhau trong túi đều là do ông nội Tô ở thời xã hội cũ đặt tiệm vàng làm riêng, một lượng có, hai lượng có, nửa cân và một cân đều có cả.
*Đại Hoàng Ngư: vàng thỏi nặng mười lượng; Tiểu Hoàng Ngư: vàng thỏi nặng 1 lượng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Tô Dĩnh trọng sinh, trước tiên cô ấy giải quyết vấn đề đại đội sản xuất bồi thường cho chú ba Tô đã, sau đó tối nay tìm được cơ hội thích hợp, lập tức đi đào hầm.
Dù sao thì kiếp trước, bác cả Tô có thể lấy cớ rằng con trai mình sắp lấy vợ, không thể ở trong nhà nữa, để ở tạm trong căn nhà rách của gia đình cô ấy, nhân cơ hội lén đào vàng trong nhà, kiếp này chưa chắc ông ta không nghĩ ra chiêu trò ma giáo gì khác, sớm đem số vàng kia dời đi chỗ khác ngày nào, Tô Dĩnh mới có thể yên tâm ngày đó.
Tô Dĩnh đào thử vài nơi trong hầm, cuối cùng cô ấy cũng đào được một chiếc rương gỗ cũ, phá khóa, mở túi đồ bám đầy bụi đất trong rương, khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cái gọi là tài sản của ông nội để lại, cô ấy không thể kìm được những giọt nước mắt đang không ngừng trào dâng.
Chỉ thiếu có mấy ngày, giá mà cô ấy được sống lại sớm hơn mấy ngày, thì ba cô ấy đã không phải chết.
Mặc dù trong ký ức của Tô Dĩnh, ba Tô đã chết hơn năm mươi năm, khuôn mặt và bóng dáng của ông ấy sớm đã thành một mảng mơ hồ, nhưng nếu có cơ hội được sống lại và lớn lên lần nữa, ai lại không muốn có ba mẹ ở bên cạnh chứ, cho dù có là bà già 63 tuổi vẫn sẵn lòng sống dưới một mái nhà cùng với ba mẹ mình.
Được bao dung và yêu thương vô điều kiện, ai mà không muốn chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sở dĩ hối hận được gọi là hối hận là vì không còn cách nào bù đắp.
Tô Dĩnh ổn định lại tinh thần, cái chết của ba cô ấy đã chẳng còn cách nào thay đổi, nên cô ấy chỉ có thể dùng số vàng này để thay đổi những bi kịch chưa xảy ra với gia đình mình.
Tô Dĩnh cầm cái túi da cũ kĩ lên lắc lắc, ước chừng nó nặng tới mấy chục cân.
Hầu hết chúng đều là vàng thỏi, hơn nữa chúng không phải là Đại Hoàng Ngư và Tiểu Hoàng Ngư* mà sau này mọi người hay thấy. Ông nội cô ấy định cư tại thôn Thanh Sơn năm 1928, thời điểm đó chưa có Đại - Tiểu Hoàng Ngư, vì vậy, những thỏi vàng có kích cỡ khác nhau trong túi đều là do ông nội Tô ở thời xã hội cũ đặt tiệm vàng làm riêng, một lượng có, hai lượng có, nửa cân và một cân đều có cả.
*Đại Hoàng Ngư: vàng thỏi nặng mười lượng; Tiểu Hoàng Ngư: vàng thỏi nặng 1 lượng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro