[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Trộm Gà 4
2025-01-10 22:30:02
Tuy nói là phần lớn tiền tiết kiệm của ông nội Tô đều là vàng nhưng cũng có một phần nhỏ Viên Đại Đầu*. Vào thời điểm ông nội cô ấy làm thương nhân, Viên Đại Đầu là một đồng tiền thông dụng, thổi một cái kê bên tai là sẽ nghe được tiếng ù ù rất lâu, ngay cả người nước ngoài biết làm ăn cũng nhận ra.
*Viên Đại Đầu (袁大头): Đồng bạc có hình của Viên Thế Khải phát hành vào đầu năm dân quốc.
Trong lòng Tô Dĩnh nhanh chóng tính toán giá trị của cái túi, trước khi được trọng sinh, sơ sơ bèo bèo cũng đến mười triệu.
Cmn, thảo nào cả gia đình bác cả Tô lại có tiền đi di dân! Mà đâu phải chỉ có của gia đình cô, cộng thêm phần của nhà bác cả Tô và gia đình bác hai Tô nữa, vậy tổng cộng là bao nhiêu tiền chứ?
Ở đây chỉ cần một Viên Đại Đầu thôi là đã có thể cứu được mạng của ba cô ấy rồi!
Đúng là làm cô ấy tức chết mà!
Tô Dĩnh mang cái túi ra khỏi hầm với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tạm thời để đồ vào kho chứa củi, sau đó quay người lấy ra một con dao bếp vừa dày vừa nặng.
Nhưng khi cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi sân, cô ấy lại nhìn thấy thằng út, người đáng lẽ lúc này phải đang ngủ ngon lành trên giường đất, đang ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm… con dao trên tay cô ấy!
Tô Dĩnh: “...??!”
Tô Dụ: “...!!!”
Tô Dĩnh cố gắng ổn định cảm xúc, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh! Không hoảng loạn! Mày có hơn sáu mươi năm kinh nghiệm sống mà! Chuyện này vẫn có thể giải thích rõ ràng! Thằng út mới ba tuổi, chưa biết gì đâu! Rất dễ bị lừa!
Tô Dĩnh tận lực hòa ái kéo ra một nụ cười hung ác: “Út, sao em lại ở đây? Ngoài sân lạnh lắm, em mới hết sốt đừng để bị bệnh nặng thêm.”
Tô Dụ cũng đang cố gắng trấn an bản thân, anh tự nhủ phải trụ vững! Không hoảng loạn! Mày có ba mươi năm kinh nghiệm sống làm thái tử của một nước! Mày làm được! Bây giờ mày chỉ là một đứa trẻ ba tuổi ngu ngơ thôi! Bé con như búp trên cành, có thể có tâm tư xấu xa gì được chứ? Không thấy tối qua chị cả và mẹ nói chuyện cũng đâu có thèm giấu mày! Phải vững tâm! Giả vờ làm một đứa vô dụng thôi mà, dễ!
Vừa vặn, khuôn mặt Tô Dụ đã tê dại vì lạnh, điều này khiến anh không cần phải nỗ lực làm ra vẻ ngây thơ vô tội, dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác rất hợp với tình hình thực tế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
*Viên Đại Đầu (袁大头): Đồng bạc có hình của Viên Thế Khải phát hành vào đầu năm dân quốc.
Trong lòng Tô Dĩnh nhanh chóng tính toán giá trị của cái túi, trước khi được trọng sinh, sơ sơ bèo bèo cũng đến mười triệu.
Cmn, thảo nào cả gia đình bác cả Tô lại có tiền đi di dân! Mà đâu phải chỉ có của gia đình cô, cộng thêm phần của nhà bác cả Tô và gia đình bác hai Tô nữa, vậy tổng cộng là bao nhiêu tiền chứ?
Ở đây chỉ cần một Viên Đại Đầu thôi là đã có thể cứu được mạng của ba cô ấy rồi!
Đúng là làm cô ấy tức chết mà!
Tô Dĩnh mang cái túi ra khỏi hầm với vẻ mặt đằng đằng sát khí, tạm thời để đồ vào kho chứa củi, sau đó quay người lấy ra một con dao bếp vừa dày vừa nặng.
Nhưng khi cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi sân, cô ấy lại nhìn thấy thằng út, người đáng lẽ lúc này phải đang ngủ ngon lành trên giường đất, đang ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm… con dao trên tay cô ấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dĩnh: “...??!”
Tô Dụ: “...!!!”
Tô Dĩnh cố gắng ổn định cảm xúc, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh! Không hoảng loạn! Mày có hơn sáu mươi năm kinh nghiệm sống mà! Chuyện này vẫn có thể giải thích rõ ràng! Thằng út mới ba tuổi, chưa biết gì đâu! Rất dễ bị lừa!
Tô Dĩnh tận lực hòa ái kéo ra một nụ cười hung ác: “Út, sao em lại ở đây? Ngoài sân lạnh lắm, em mới hết sốt đừng để bị bệnh nặng thêm.”
Tô Dụ cũng đang cố gắng trấn an bản thân, anh tự nhủ phải trụ vững! Không hoảng loạn! Mày có ba mươi năm kinh nghiệm sống làm thái tử của một nước! Mày làm được! Bây giờ mày chỉ là một đứa trẻ ba tuổi ngu ngơ thôi! Bé con như búp trên cành, có thể có tâm tư xấu xa gì được chứ? Không thấy tối qua chị cả và mẹ nói chuyện cũng đâu có thèm giấu mày! Phải vững tâm! Giả vờ làm một đứa vô dụng thôi mà, dễ!
Vừa vặn, khuôn mặt Tô Dụ đã tê dại vì lạnh, điều này khiến anh không cần phải nỗ lực làm ra vẻ ngây thơ vô tội, dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác rất hợp với tình hình thực tế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro