[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Trộm Gà 5
2025-01-10 22:30:02
Lén lút hít một hơi thật sâu, Tô Dụ chậm rãi giơ tay phải lên chỉ vào một bãi phân cưng cứng nho nhỏ màu vàng trong vườn rau cách đó bảy tám mét.
Tô Dĩnh quét mắt qua liền cảm thấy nhẹ nhõm, bảo sao cô ấy cứ ngửi thấy trong sân có mùi thum thủm.
Nhưng thằng út đã ở đây bao lâu rồi, sao không quay vào trong nhà ngủ?
Tô Dĩnh nghiêm mặt nói: “Đi xong rồi thì vô nhà ngủ đi, đã bảo em trước khi đi ngủ đừng có ăn nửa bát canh khoai lang còn lại kia, ai biểu không nghe, bị tào tháo dí rồi đúng không?”
Không sai, mặc dù ban đêm ban hôm cô ấy không chịu ngủ, trên tay còn cầm con dao bếp, nhưng bà Tô vẫn có thể đường đường chính chính như vậy đó!
Tô Dụ: “...” Xấu hổ.
Thái tử điện hạ chưa từng được nếm vị ngòn ngọt của khoai lang có gì lạ sao?
Thái tử điện hạ nhận ra mình rất thích ăn canh khoai lang ngọt ngào, anh không thể kiềm chế được khó hiểu lắm sao!
Tô Dụ tiếp tục dùng khuôn mặt ngu ngơ, tái nhợt không còn chút máu, chỉ vào người mình: “Hôi.”
Tô Dĩnh: “...”
Tô Dĩnh: “Em đi ra quần rồi hả?”
Tô Dĩnh cầm con dao bếp đi tới trước mặt Tô Dụ, vừa nói vừa tự kiểm tra.
Tô Dụ: “…”
Tô Dụ: Ta không có, ta không có, ngươi đừng có qua đây!
Nhưng cậu bé Tô ba tuổi yếu đuối không có sức kháng cự, Tô Dĩnh nhanh chóng cởi quần của Tô Dụ xuống, thấy thằng út thực sự không có ị ra quần mới chịu thả anh ra.
Tô Dĩnh nhìn thần sắc càng ngày càng đờ đẫn của thằng út, nói: “Này, còn bày đặt xấu hổ nữa hả? Hồi nhỏ, em đi tiểu đều do chị của em rửa cho đó, không riêng mình em, thằng hai thằng ba cũng là chị rửa cho đó.”
Tô Dụ: xong rồi, xong đời rồi, xấu hổ chết mất… ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm sao đây?
Tô Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, nhất định là nhóc con này đói bụng rồi, nửa bát cháo buổi tối có thể chống chịu được bao lâu, haizzz, lúc này thịt cá rau dưa thiếu hụt nghiêm trọng, nếu không thằng bé cũng chẳng tới mức vì một miếng canh khoai lang mà đòi sống đòi chết.
Tô Dĩnh trực tiếp bế Tô Dụ vào bếp, ban đêm bếp lò không thể tắt, bếp lò mà tắt thì giường đất trong nhà sẽ bị lạnh, ngủ trên giường đất lạnh vào mùa đông giá rét như thế này sẽ chịu không nổi đâu.
Cô ấy mở nhẹ nắp bếp lò đất để không khí lưu thông nhanh hơn, để lửa cháy to hơn, ở trong bếp sẽ không bị lạnh. Sau đó cô ấy nói với Tô Dụ: “Em ngồi ghế đi, ngoan ngoãn ở trong phòng này nhé, chị ra ngoài một lát, nào về sẽ mang cho em đồ ăn ngon.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Dĩnh quét mắt qua liền cảm thấy nhẹ nhõm, bảo sao cô ấy cứ ngửi thấy trong sân có mùi thum thủm.
Nhưng thằng út đã ở đây bao lâu rồi, sao không quay vào trong nhà ngủ?
Tô Dĩnh nghiêm mặt nói: “Đi xong rồi thì vô nhà ngủ đi, đã bảo em trước khi đi ngủ đừng có ăn nửa bát canh khoai lang còn lại kia, ai biểu không nghe, bị tào tháo dí rồi đúng không?”
Không sai, mặc dù ban đêm ban hôm cô ấy không chịu ngủ, trên tay còn cầm con dao bếp, nhưng bà Tô vẫn có thể đường đường chính chính như vậy đó!
Tô Dụ: “...” Xấu hổ.
Thái tử điện hạ chưa từng được nếm vị ngòn ngọt của khoai lang có gì lạ sao?
Thái tử điện hạ nhận ra mình rất thích ăn canh khoai lang ngọt ngào, anh không thể kiềm chế được khó hiểu lắm sao!
Tô Dụ tiếp tục dùng khuôn mặt ngu ngơ, tái nhợt không còn chút máu, chỉ vào người mình: “Hôi.”
Tô Dĩnh: “...”
Tô Dĩnh: “Em đi ra quần rồi hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dĩnh cầm con dao bếp đi tới trước mặt Tô Dụ, vừa nói vừa tự kiểm tra.
Tô Dụ: “…”
Tô Dụ: Ta không có, ta không có, ngươi đừng có qua đây!
Nhưng cậu bé Tô ba tuổi yếu đuối không có sức kháng cự, Tô Dĩnh nhanh chóng cởi quần của Tô Dụ xuống, thấy thằng út thực sự không có ị ra quần mới chịu thả anh ra.
Tô Dĩnh nhìn thần sắc càng ngày càng đờ đẫn của thằng út, nói: “Này, còn bày đặt xấu hổ nữa hả? Hồi nhỏ, em đi tiểu đều do chị của em rửa cho đó, không riêng mình em, thằng hai thằng ba cũng là chị rửa cho đó.”
Tô Dụ: xong rồi, xong đời rồi, xấu hổ chết mất… ta là ai, ta đang ở đâu, ta phải làm sao đây?
Tô Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, nhất định là nhóc con này đói bụng rồi, nửa bát cháo buổi tối có thể chống chịu được bao lâu, haizzz, lúc này thịt cá rau dưa thiếu hụt nghiêm trọng, nếu không thằng bé cũng chẳng tới mức vì một miếng canh khoai lang mà đòi sống đòi chết.
Tô Dĩnh trực tiếp bế Tô Dụ vào bếp, ban đêm bếp lò không thể tắt, bếp lò mà tắt thì giường đất trong nhà sẽ bị lạnh, ngủ trên giường đất lạnh vào mùa đông giá rét như thế này sẽ chịu không nổi đâu.
Cô ấy mở nhẹ nắp bếp lò đất để không khí lưu thông nhanh hơn, để lửa cháy to hơn, ở trong bếp sẽ không bị lạnh. Sau đó cô ấy nói với Tô Dụ: “Em ngồi ghế đi, ngoan ngoãn ở trong phòng này nhé, chị ra ngoài một lát, nào về sẽ mang cho em đồ ăn ngon.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro