[Thập Niên 70] Phế Thái Tử Ở Niên Đại Văn Ăn Dưa Xem Kịch Vui
Trộm Gà 6
2025-01-10 22:30:02
Tô Dụ chớp mắt: Tốt, có đồ ăn ngon!
Không nhịn được bắt đầu chép miệng.
Gật đầu như gà con mổ thóc.
Tô Dĩnh đang định bước ra khỏi bếp, đột nhiên quay đầu lại: “Nhân tiện, em canh chừng ngoài sân, không được để trộm hay ai khác vào, biết chưa, đặc biệt là đồ chị để trong kho chứa củi.”
Tô Dụ: Hà hà, muốn kiểm tra ta chứ gì?
Tô Dụ chớp chớp mắt, ngơ ngác, không gật cũng không lắc đầu.
Tô Dĩnh nhìn phản ứng của thằng út, âm thầm gật đầu, uầy, xem ra thằng út thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra cả.
May là kêu thằng út xem chừng, nếu là thằng hai hay thằng ba thì không dễ lừa rồi.
Tô Dĩnh bá đạo nói: “Ngoan ngoãn ở đây đợi chị.”
Lần này cô ấy đi thiệt.
Tô Dụ: “...”
Vẫn cầm theo con dao bếp kìa, không phải đi lấy thịt người về cho anh ăn đó chứ?
Tô Dĩnh không biết, thằng út nhà cô ấy nhìn thì có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra lại cực kỳ thông minh, trong đầu không biết đang suy nghĩ lung tung, tưởng tượng tới cái gì luôn rồi, sau khi rời khỏi nhà, cô ấy lợi dụng đêm tối và gió lớn, chạy thật nhanh tới đầu bên kia thôn, đến ngoài ngôi nhà ngói gạch xanh của bác cả Tô.
Sau đó, cô ấy nhét con dao bếp lớn vào sau lưng quần, dẫm lên đống củi cao chất đống bừa bãi ở mép tường ngoài rồi trèo tường vào sân nhà bác cả Tô.
Vào được trong sân, Tô Dĩnh không lãng phí nhiều thời gian, lao thẳng đến chuồng gà rách nát trong góc.
Nhân lúc hai con gà mái già béo đang ngủ say, hai tay trái phải của Tô Dĩnh nhanh chóng túm lấy đầu con gà già, sau đó đập thật mạnh vào nhau.
Một nhịp, hai nhịp, không cần tới nhịp thứ ba, hai con gà mái già mập mạp khỏe mạnh đã về miền cực lạc.
Đến cũng đến rồi, Tô Dĩnh lại duỗi thẳng cánh tay phải, cố gắng thò vào chuồng gà.
Một quả, hai quả, ba quả, hehe! Có một con gà mắn đẻ, một ngày đẻ được những hai quả trứng, bình thường mỗi ngày một con gà mái chỉ đẻ được một trứng thôi!
Hời rồi, hời rồi, Tô Dĩnh bỏ ba quả trứng còn ấm vào chiếc áo khoác bông, sau đó lần này trực tiếp mở cửa lớn, đường hoàng bước ra khỏi sân nhà bác cả Tô.
Vừa ra khỏi cửa, chưa xong chuyện với cô ấy đâu, Tô Dĩnh lấy con dao bếp giấu sau thắt lưng ra, cắt cổ hai con gà. Hai con gà mái già vừa mới chết, máu vẫn còn ấm nóng và lưu thông tốt, con dao trong tay Tô Dĩnh vừa rơi xuống, máu từ cổ con gà nhanh chóng rơi tí tách tí tách.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không nhịn được bắt đầu chép miệng.
Gật đầu như gà con mổ thóc.
Tô Dĩnh đang định bước ra khỏi bếp, đột nhiên quay đầu lại: “Nhân tiện, em canh chừng ngoài sân, không được để trộm hay ai khác vào, biết chưa, đặc biệt là đồ chị để trong kho chứa củi.”
Tô Dụ: Hà hà, muốn kiểm tra ta chứ gì?
Tô Dụ chớp chớp mắt, ngơ ngác, không gật cũng không lắc đầu.
Tô Dĩnh nhìn phản ứng của thằng út, âm thầm gật đầu, uầy, xem ra thằng út thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra cả.
May là kêu thằng út xem chừng, nếu là thằng hai hay thằng ba thì không dễ lừa rồi.
Tô Dĩnh bá đạo nói: “Ngoan ngoãn ở đây đợi chị.”
Lần này cô ấy đi thiệt.
Tô Dụ: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn cầm theo con dao bếp kìa, không phải đi lấy thịt người về cho anh ăn đó chứ?
Tô Dĩnh không biết, thằng út nhà cô ấy nhìn thì có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra lại cực kỳ thông minh, trong đầu không biết đang suy nghĩ lung tung, tưởng tượng tới cái gì luôn rồi, sau khi rời khỏi nhà, cô ấy lợi dụng đêm tối và gió lớn, chạy thật nhanh tới đầu bên kia thôn, đến ngoài ngôi nhà ngói gạch xanh của bác cả Tô.
Sau đó, cô ấy nhét con dao bếp lớn vào sau lưng quần, dẫm lên đống củi cao chất đống bừa bãi ở mép tường ngoài rồi trèo tường vào sân nhà bác cả Tô.
Vào được trong sân, Tô Dĩnh không lãng phí nhiều thời gian, lao thẳng đến chuồng gà rách nát trong góc.
Nhân lúc hai con gà mái già béo đang ngủ say, hai tay trái phải của Tô Dĩnh nhanh chóng túm lấy đầu con gà già, sau đó đập thật mạnh vào nhau.
Một nhịp, hai nhịp, không cần tới nhịp thứ ba, hai con gà mái già mập mạp khỏe mạnh đã về miền cực lạc.
Đến cũng đến rồi, Tô Dĩnh lại duỗi thẳng cánh tay phải, cố gắng thò vào chuồng gà.
Một quả, hai quả, ba quả, hehe! Có một con gà mắn đẻ, một ngày đẻ được những hai quả trứng, bình thường mỗi ngày một con gà mái chỉ đẻ được một trứng thôi!
Hời rồi, hời rồi, Tô Dĩnh bỏ ba quả trứng còn ấm vào chiếc áo khoác bông, sau đó lần này trực tiếp mở cửa lớn, đường hoàng bước ra khỏi sân nhà bác cả Tô.
Vừa ra khỏi cửa, chưa xong chuyện với cô ấy đâu, Tô Dĩnh lấy con dao bếp giấu sau thắt lưng ra, cắt cổ hai con gà. Hai con gà mái già vừa mới chết, máu vẫn còn ấm nóng và lưu thông tốt, con dao trong tay Tô Dĩnh vừa rơi xuống, máu từ cổ con gà nhanh chóng rơi tí tách tí tách.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro