[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Bị Trêu Chọc 3
2024-08-18 02:14:18
Chu Lệ Hoa bị bà ngoại Vương đè xuống đất xô xát, mỗi nhịp thở của bà ta đều tràn ngập nỗi đau xé ruột xé gan.
Những người khác sợ tới mức không dám thở.
Má ơi!
Tàn nhẫn quá!
Không hổ là bà lão quân nhân của thôn nhà họ Vương, một khi ra tay là biết ngay!
Bà ngoại Vương đánh xong rồi mới buông Chu Lệ Hoa ra, cảnh cáo bà ta: “Lần sau tôi còn nghe thấy cô nói linh tinh, tôi sẽ đích thân đến nhà cô chào hỏi ba má cô đấy, xem bọn họ dạy dỗ con cháu như nào!”
Dưới sự doạ dẫm với ba mẹ bà ta, Chu Lệ Hoa rụt cổ lại, trong mặt hiện lên sự sợ hãi: “Không dám, lần sau không dám nữa!”
Bà ngoại Vương thắng trận, thì vẫy tay chào ba đứa cháu của mình đang ở ngoài đám đông: “Đi, đi gặp cô út mấy đứa!”
Ba đứa trẻ này là của anh cả Tống với anh hai Tống.
Thạch Đầu 7 tuổi, Đán Đán 4 tuổi, là hai đứa con nhà anh cả Tống.
Đại Bác 3 tuổi là con nhà anh hai Tống.
Mỗi năm vào mấy ngày này chúng đều tới nhà bà ngoại ở vài ngày.
Nếu không phải Tống Lạc Anh đính hôn, mấy đứa còn vui quên cả đường về, chẳng muốn về nhà nữa.
Thạch Đầu kiêu hãnh dắt Đại Bác 3 tuổi về nhà.
Hoắc Tư Tiêu biết Tống Lạc Anh có ba đứa cháu, chỉ là vẫn luôn ở nhà bà ngoại nên chưa được gặp.
Lúc thấy người về, anh lấy ra ba chiếc lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho chúng.
Thạch Đầu nhận lấy lì xì, cười toe toét: “Cám ơn chú nhỏ!”
Hai đứa nhỏ cũng học theo: “Cám ơn chú nhỏ!”
Thạch Đầu nhận được lì xì, chạy sang một bên mở ra, là một tờ tiền rất to.
Đây là số tiền lì xì to nhất mà thằng bé từng được nhận.
Thằng bé hôn một cái, cười ngốc nghếch, chú nhỏ thật tốt!
Tiền còn chưa cầm ấm tay đã nghe thấy giọng nói quỷ dị của mẹ: “Mang lì xì qua đấy!”
Toàn thân Thạch Đầu lập tức cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn chị dâu Tống: “Má, má bảo không lấy tiền lì xì của bọn con nữa rồi mà, má nói dối à?”
Chị dâu Tống lật mặt: “Lần này tiền quá nhiều, không thể cho con! Làm mất thì đừng có khóc!”
Thạch Đầu cúi đầu nhìn chiếc quần rách nát của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn chị dâu Tống, trả giá với chị ấy: “Má, con cho má 10 tệ, má cho con 5 tệ có được không?”
5 tệ, cũng không ít, trẻ con cũng không cần nhiều tiền: “Không được, nhiều nhất là 1 hào.”
Thạch Đầu nhìn chị dâu Tống với ánh mắt không thể tin nổi: “Con cho má cả một miếng vàng, mà má chỉ cho con một cục đá, thật tàn nhẫn!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Những người khác sợ tới mức không dám thở.
Má ơi!
Tàn nhẫn quá!
Không hổ là bà lão quân nhân của thôn nhà họ Vương, một khi ra tay là biết ngay!
Bà ngoại Vương đánh xong rồi mới buông Chu Lệ Hoa ra, cảnh cáo bà ta: “Lần sau tôi còn nghe thấy cô nói linh tinh, tôi sẽ đích thân đến nhà cô chào hỏi ba má cô đấy, xem bọn họ dạy dỗ con cháu như nào!”
Dưới sự doạ dẫm với ba mẹ bà ta, Chu Lệ Hoa rụt cổ lại, trong mặt hiện lên sự sợ hãi: “Không dám, lần sau không dám nữa!”
Bà ngoại Vương thắng trận, thì vẫy tay chào ba đứa cháu của mình đang ở ngoài đám đông: “Đi, đi gặp cô út mấy đứa!”
Ba đứa trẻ này là của anh cả Tống với anh hai Tống.
Thạch Đầu 7 tuổi, Đán Đán 4 tuổi, là hai đứa con nhà anh cả Tống.
Đại Bác 3 tuổi là con nhà anh hai Tống.
Mỗi năm vào mấy ngày này chúng đều tới nhà bà ngoại ở vài ngày.
Nếu không phải Tống Lạc Anh đính hôn, mấy đứa còn vui quên cả đường về, chẳng muốn về nhà nữa.
Thạch Đầu kiêu hãnh dắt Đại Bác 3 tuổi về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Tư Tiêu biết Tống Lạc Anh có ba đứa cháu, chỉ là vẫn luôn ở nhà bà ngoại nên chưa được gặp.
Lúc thấy người về, anh lấy ra ba chiếc lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho chúng.
Thạch Đầu nhận lấy lì xì, cười toe toét: “Cám ơn chú nhỏ!”
Hai đứa nhỏ cũng học theo: “Cám ơn chú nhỏ!”
Thạch Đầu nhận được lì xì, chạy sang một bên mở ra, là một tờ tiền rất to.
Đây là số tiền lì xì to nhất mà thằng bé từng được nhận.
Thằng bé hôn một cái, cười ngốc nghếch, chú nhỏ thật tốt!
Tiền còn chưa cầm ấm tay đã nghe thấy giọng nói quỷ dị của mẹ: “Mang lì xì qua đấy!”
Toàn thân Thạch Đầu lập tức cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn chị dâu Tống: “Má, má bảo không lấy tiền lì xì của bọn con nữa rồi mà, má nói dối à?”
Chị dâu Tống lật mặt: “Lần này tiền quá nhiều, không thể cho con! Làm mất thì đừng có khóc!”
Thạch Đầu cúi đầu nhìn chiếc quần rách nát của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn chị dâu Tống, trả giá với chị ấy: “Má, con cho má 10 tệ, má cho con 5 tệ có được không?”
5 tệ, cũng không ít, trẻ con cũng không cần nhiều tiền: “Không được, nhiều nhất là 1 hào.”
Thạch Đầu nhìn chị dâu Tống với ánh mắt không thể tin nổi: “Con cho má cả một miếng vàng, mà má chỉ cho con một cục đá, thật tàn nhẫn!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro