[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Muốn Đổi Đối Tư...
2024-08-18 02:14:18
Nguyên liệu thời đại này khan hiếm, Lưu Quế Phụng sao có thể lấy: “Không cần, không cần…”
Vương Xuân Hương nhét vào tay bà ấy: “Không đáng bao nhiêu, đừng đẩy qua đẩy lại nữa.”
Lưu Quế Phụng thấy vậy, đành nhận lấy.
Vương Xuân Hương muốn đích thân đưa hai người ra cổng thôn, nhưng Lưu Quế Phụng từ chối: “Bà thông gia, bà cứ ở lại, để Lạc Lạc tiễn chúng tôi là được!”
---
Người trong thôn hóng hớt vây quanh tầng tầng lớp lớp ở ngoài cổng thôn, không thể đi được.
Một người dân sờ tay lên kính, mắt sáng lên: “Ô, xe này mới thật đấy!”
“To quá, hoành tráng quá! Nếu được ngồi một lần thì tốt biết mấy!”
“Chắc chiếc xe này không ít tiền đâu nhỉ?”
Có người ghen tị với Tống Lạc Anh, nói lời chua chát: “Cái xe này có khi là mượn của người khác đấy!”
Đại đội trưởng vội vàng đi tới, tức giận nói: “Có thể mượn xe jeep, cũng là bản lĩnh! Ông thử đi mượn một cái xem!”
Người đó bị đại đội trưởng nói cho không nói được gì.
Đại đội trưởng liếc nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị hét lên: “Còn đứng đây làm gì? Không cần điểm công nữa à, đi làm việc đi!”
Mọi người run sợ, lập tức tản ra.
Đợi mọi người đi rồi, đại đội trưởng mới lưỡng lự chạm vào xe jeep.
Cái xe này tốt thật!
Cả đời ngồi được một lần cũng tốt rồi!
Mấy người Tống Lạc Anh đi tới, thấy đại đội trưởng đang đứng cạnh xe jeep cười ngốc, cô đột nhiên lên tiếng: “Bác cả, bác đang làm gì thế? “
m thanh đột ngột vang lên làm đại đội trưởng giật mình, ông ấy quay đầu, nhìn thấy cháu gái mình với hai người khác, ông lập tức hiểu ra.
Ông ấy không trả lời Tống Lạc Anh, mà nhìn Hoắc Tư Tiêu, thằng nhóc này quả thật rất đẹp trai, rất xứng đôi với Lạc Lạc, hai phụ huynh có thể yên tâm rồi.
Hoắc Tư Tiêu thấy bác cả để ý mình, nên chủ động giới thiệu: “Bác cả, cháu tên Hoắc Tư Tiêu, là bạn trai của Lạc Lạc, còn đây là mợ của cháu.”
Bác cả Tống rất hài lòng với cháu rể: “Được, rất tốt!”
Ngày mai phải đính hôn, Hoắc Tư Tiêu còn rất nhiều chuyện.
Anh nói chuyện với bác cả Tống vài câu, sau đó lái xe đi.
---
Chị dâu cả Tống biết khách không ăn cơm, lập tức buông con gà trong tay: “Sống thêm một ngày, lại đẻ được thêm ít trứng.”
Không phải chị ấy keo kiệt, nhưng thực sự không nỡ!
Mấy năm nay thu hoạch không tốt, quanh năm chẳng có bao nhiêu tiền.
Mấy đứa trẻ trong nhà đều dựa vào mấy con gà mái nuôi để đẻ trứng này.
Vương Xuân Hương trừng mắt với chị ấy: “Bây giờ còn sớm, mau đi làm đi.”
Chị dâu cả Tống sửng sốt: “Vẫn còn đi làm ạ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Xuân Hương nhét vào tay bà ấy: “Không đáng bao nhiêu, đừng đẩy qua đẩy lại nữa.”
Lưu Quế Phụng thấy vậy, đành nhận lấy.
Vương Xuân Hương muốn đích thân đưa hai người ra cổng thôn, nhưng Lưu Quế Phụng từ chối: “Bà thông gia, bà cứ ở lại, để Lạc Lạc tiễn chúng tôi là được!”
---
Người trong thôn hóng hớt vây quanh tầng tầng lớp lớp ở ngoài cổng thôn, không thể đi được.
Một người dân sờ tay lên kính, mắt sáng lên: “Ô, xe này mới thật đấy!”
“To quá, hoành tráng quá! Nếu được ngồi một lần thì tốt biết mấy!”
“Chắc chiếc xe này không ít tiền đâu nhỉ?”
Có người ghen tị với Tống Lạc Anh, nói lời chua chát: “Cái xe này có khi là mượn của người khác đấy!”
Đại đội trưởng vội vàng đi tới, tức giận nói: “Có thể mượn xe jeep, cũng là bản lĩnh! Ông thử đi mượn một cái xem!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đó bị đại đội trưởng nói cho không nói được gì.
Đại đội trưởng liếc nhìn mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị hét lên: “Còn đứng đây làm gì? Không cần điểm công nữa à, đi làm việc đi!”
Mọi người run sợ, lập tức tản ra.
Đợi mọi người đi rồi, đại đội trưởng mới lưỡng lự chạm vào xe jeep.
Cái xe này tốt thật!
Cả đời ngồi được một lần cũng tốt rồi!
Mấy người Tống Lạc Anh đi tới, thấy đại đội trưởng đang đứng cạnh xe jeep cười ngốc, cô đột nhiên lên tiếng: “Bác cả, bác đang làm gì thế? “
m thanh đột ngột vang lên làm đại đội trưởng giật mình, ông ấy quay đầu, nhìn thấy cháu gái mình với hai người khác, ông lập tức hiểu ra.
Ông ấy không trả lời Tống Lạc Anh, mà nhìn Hoắc Tư Tiêu, thằng nhóc này quả thật rất đẹp trai, rất xứng đôi với Lạc Lạc, hai phụ huynh có thể yên tâm rồi.
Hoắc Tư Tiêu thấy bác cả để ý mình, nên chủ động giới thiệu: “Bác cả, cháu tên Hoắc Tư Tiêu, là bạn trai của Lạc Lạc, còn đây là mợ của cháu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác cả Tống rất hài lòng với cháu rể: “Được, rất tốt!”
Ngày mai phải đính hôn, Hoắc Tư Tiêu còn rất nhiều chuyện.
Anh nói chuyện với bác cả Tống vài câu, sau đó lái xe đi.
---
Chị dâu cả Tống biết khách không ăn cơm, lập tức buông con gà trong tay: “Sống thêm một ngày, lại đẻ được thêm ít trứng.”
Không phải chị ấy keo kiệt, nhưng thực sự không nỡ!
Mấy năm nay thu hoạch không tốt, quanh năm chẳng có bao nhiêu tiền.
Mấy đứa trẻ trong nhà đều dựa vào mấy con gà mái nuôi để đẻ trứng này.
Vương Xuân Hương trừng mắt với chị ấy: “Bây giờ còn sớm, mau đi làm đi.”
Chị dâu cả Tống sửng sốt: “Vẫn còn đi làm ạ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro