[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Muốn Đổi Đối Tư...
2024-08-18 02:14:18
Mềm mại rạng rỡ, như được tô son, đỏ đến chói mắt, đẹp đến mê người.
Cô chạm vào, nhìn thấy một không gian nhỏ to 10 mét vuông.
Bên trong chẳng có gì ngoài một đống đất đen.
Bạn cùng phòng của Tống Lạc Anh là người yêu thích tiểu thuyết và thường xuyên nhắc đến không gian, hệ thống.
Không ngờ cô cũng có một cái.
Chỉ là, người khác lại có đống vật dụng cả đời còn không dùng hết, còn cô chỉ có một đống đất đen.
Thôi, có còn hơn không.
Người trẻ nên hài lòng với những gì mình đang có.
Cô giữ chặt dấu ấn, muốn đưa Phi Hổ vào.
Nhìn xuống, Phi Hổ vẫn ở chỗ cũ.
Tống Lạc Anh sững sờ, lại ném hạt dưa trên bàn vào.
Nhìn thấy hạt dưa không còn nữa, Tống Anh Lạc mới ý thực được, không gian này không thể chứa sinh vật sống.
Được rồi!
Cũng không tệ.
Tống Lạc Anh thu lại cảm xúc, muốn ra ngoài đi dạo.
Cô muốn tìm một chiếc mũ rơm đội lên: “Phi Hổ, đi thôi!”
Không hiểu sao, một người một chó đã đi tới chân núi.
“Gâu gâu…”
Phi Hổ ngửi thấy gì đó, liền chạy vào núi.
Tống Lạc Anh chậm rãi đi theo: “Phi Hổ, đừng đi quá xa.”
Đáp lại cô là một tiếng sủa.
Tống Lạc Anh đi mệt rồi, muốn tìm một hòn đá ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy giọng nói cách đó không xa.
Cô không muốn nghe lén đâu, nhưng âm thanh này quen thuộc quá, hình như giống với chị gái của cô.
Nghe xem nào.
Nếu bị bắt nạt, cô có thể giúp đỡ.
“Lúc đầu đính hôn, không phải anh nói như vậy sao! Anh nói, anh sẽ đối tốt với em. Sao bây giờ anh lại nuốt lời?”
Tống Tiểu Tư lớn hai Tống Lạc Anh hai tuổi, tính cách hai chị em hoàn toàn khác nhau, một người hướng nội, hiền lành ít nói, một người thì bướng bỉnh, thích gây rắc rối.
Người đàn ông đối diện Tống Tiểu Tư mặc một chiếc sơ mi nổi tiếng, mái tóc được chải tỉ mỉ, ngón tay phong lan giơ lên, nhìn Tống Tiểu Tư với vẻ khinh thường.
“Tống Tiểu Tư, anh em nhà cô nhiều như vậy, vậy thì sao? Còn không phải toàn là bọn quê mùa!
Không giống tôi, nhà tôi chỉ có một đứa con trai, nhưng anh rể tôi là công nhân, anh ấy đồng ý với tôi rồi, hứa sẽ đưa tôi vào nhà máy.
Tôi thành công nhân rồi, một đứa nhà quê như cô, không xứng với tôi!
Khôn ngoan thì nhanh chóng từ hôn đi!”
Thôn bọn họ có một quy định bất thành văn.
Nếu người đàn ông chủ động từ hôn, thì nhà gái không phải trả sính lễ.
Nhưng đó là 50 tệ đấy!
Sao có thể nói thôi là thôi!
Bắt buộc nhà gái phải chủ động từ hôn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô chạm vào, nhìn thấy một không gian nhỏ to 10 mét vuông.
Bên trong chẳng có gì ngoài một đống đất đen.
Bạn cùng phòng của Tống Lạc Anh là người yêu thích tiểu thuyết và thường xuyên nhắc đến không gian, hệ thống.
Không ngờ cô cũng có một cái.
Chỉ là, người khác lại có đống vật dụng cả đời còn không dùng hết, còn cô chỉ có một đống đất đen.
Thôi, có còn hơn không.
Người trẻ nên hài lòng với những gì mình đang có.
Cô giữ chặt dấu ấn, muốn đưa Phi Hổ vào.
Nhìn xuống, Phi Hổ vẫn ở chỗ cũ.
Tống Lạc Anh sững sờ, lại ném hạt dưa trên bàn vào.
Nhìn thấy hạt dưa không còn nữa, Tống Anh Lạc mới ý thực được, không gian này không thể chứa sinh vật sống.
Được rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không tệ.
Tống Lạc Anh thu lại cảm xúc, muốn ra ngoài đi dạo.
Cô muốn tìm một chiếc mũ rơm đội lên: “Phi Hổ, đi thôi!”
Không hiểu sao, một người một chó đã đi tới chân núi.
“Gâu gâu…”
Phi Hổ ngửi thấy gì đó, liền chạy vào núi.
Tống Lạc Anh chậm rãi đi theo: “Phi Hổ, đừng đi quá xa.”
Đáp lại cô là một tiếng sủa.
Tống Lạc Anh đi mệt rồi, muốn tìm một hòn đá ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy giọng nói cách đó không xa.
Cô không muốn nghe lén đâu, nhưng âm thanh này quen thuộc quá, hình như giống với chị gái của cô.
Nghe xem nào.
Nếu bị bắt nạt, cô có thể giúp đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc đầu đính hôn, không phải anh nói như vậy sao! Anh nói, anh sẽ đối tốt với em. Sao bây giờ anh lại nuốt lời?”
Tống Tiểu Tư lớn hai Tống Lạc Anh hai tuổi, tính cách hai chị em hoàn toàn khác nhau, một người hướng nội, hiền lành ít nói, một người thì bướng bỉnh, thích gây rắc rối.
Người đàn ông đối diện Tống Tiểu Tư mặc một chiếc sơ mi nổi tiếng, mái tóc được chải tỉ mỉ, ngón tay phong lan giơ lên, nhìn Tống Tiểu Tư với vẻ khinh thường.
“Tống Tiểu Tư, anh em nhà cô nhiều như vậy, vậy thì sao? Còn không phải toàn là bọn quê mùa!
Không giống tôi, nhà tôi chỉ có một đứa con trai, nhưng anh rể tôi là công nhân, anh ấy đồng ý với tôi rồi, hứa sẽ đưa tôi vào nhà máy.
Tôi thành công nhân rồi, một đứa nhà quê như cô, không xứng với tôi!
Khôn ngoan thì nhanh chóng từ hôn đi!”
Thôn bọn họ có một quy định bất thành văn.
Nếu người đàn ông chủ động từ hôn, thì nhà gái không phải trả sính lễ.
Nhưng đó là 50 tệ đấy!
Sao có thể nói thôi là thôi!
Bắt buộc nhà gái phải chủ động từ hôn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro