[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Muốn Đổi Đối Tư...
2024-08-18 02:14:18
Tống Tiểu Tư không biết bên trong lại có nhiều rắc rối như vậy, chị ấy đau lòng ôm ngực, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: “Cuối năm chúng ta kết hôn rồi, sao anh lại có thể như vậy?”
Lý Thao khinh thường nói: “Ai bảo cô là đồ nhà quê!”
Nếu cô ấy xinh đẹp như Tống Lạc Anh thì dù có là nhà quê cũng còn chấp nhận được!
Tống Tiểu Tư bị vị hôn phu làm tổn thương, cô ấy bật khóc: “Trước đây chúng ta gặp nhau, anh biết em là một cô gái nông thôn, lúc đó anh cũng đâu nói với em không được, bây giờ lại vì xuất thân nông thôn mà ghét em! Anh quá tệ rồi! Hức hức hức…”
Huỷ hôn, mất hết mặt mũi, ai còn dám cưới cô nữa?
Đây là ép cô vào đường cùng đây mà!
Lý Thao không hề lay động: “Trước đây gia đình tôi không có người thân là công nhân, nhưng giờ khác rồi.”
Công nhân thường không cưới gái quê.
Giống như người Tống Lạc Anh gặp trước đây, vì anh ta xấu nhưng tiêu chuẩn cao, bị các cô gái trong thành phos chê nên phải tìm vợ ở nông thôn.
Mà anh rể của Lý Thao là một người đàn ông 35 tuổi, thấp, gầy, lại góa vợ, trong nhà có ba con trai, một con gái, còn có một mẹ già bị liệt.
Con trai lớn của ông ta mới 10 tuổi, đứa nhỏ nhất là 2 tuổi, ông ta muốn tìm một bảo mẫu lâu dài, nhưng trong thành phố không có cô gái nào đồng ý, chỉ đành về quê tìm.
Chỉ cần cha mẹ nghĩ đến con gái mình sẽ không gả vào một gia đình như vậy.
Nhà Lý Thao không chỉ như vậy mà còn ước mơ lên thành phố làm công nhân.
Tống Tiểu Tư thấy Lý Thao phớt lờ tình cảm giữa hai người, chỉ muốn huỷ bỏ hôn ước, sắc mặt trắng bệch như bị phủ lên một lớp bụi bẩn, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, ôn đầu gối khóc lóc thảm thiết.
Tống Tiểu Tư đau lòng, Tống Lạc Anh cũng khó chịu, cô biết đây chính là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến cô.
Cô hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi chỗ tối, kéo Tống Tiểu Tư đang ngồi xổm dưới đất lên: “Loại cặn bã không coi ai ra gì này, không từ hôn thì để dành đến tết sao?”
Tống Tiểu Tư thấy em gái xuất hiện trước mắt, liền quên cả khóc, nấc một cái: “Lạc Lạc!”
Lý Thao lại một nữa bị vẻ đẹp của Tống Lạc Anh làm cho kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia tà ác, hắn cười quái dị: “Không huỷ hôn cũng được, nhưng cô dâu đổi thành Lạc Lạc.”
Đồng tử của Tống Tiểu Tư nheo lại, cô ấy không thể tin được nhìn anh ta: “Anh, anh…”
Yêu cầu gì vậy?
Anh ta có là người không?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thao khinh thường nói: “Ai bảo cô là đồ nhà quê!”
Nếu cô ấy xinh đẹp như Tống Lạc Anh thì dù có là nhà quê cũng còn chấp nhận được!
Tống Tiểu Tư bị vị hôn phu làm tổn thương, cô ấy bật khóc: “Trước đây chúng ta gặp nhau, anh biết em là một cô gái nông thôn, lúc đó anh cũng đâu nói với em không được, bây giờ lại vì xuất thân nông thôn mà ghét em! Anh quá tệ rồi! Hức hức hức…”
Huỷ hôn, mất hết mặt mũi, ai còn dám cưới cô nữa?
Đây là ép cô vào đường cùng đây mà!
Lý Thao không hề lay động: “Trước đây gia đình tôi không có người thân là công nhân, nhưng giờ khác rồi.”
Công nhân thường không cưới gái quê.
Giống như người Tống Lạc Anh gặp trước đây, vì anh ta xấu nhưng tiêu chuẩn cao, bị các cô gái trong thành phos chê nên phải tìm vợ ở nông thôn.
Mà anh rể của Lý Thao là một người đàn ông 35 tuổi, thấp, gầy, lại góa vợ, trong nhà có ba con trai, một con gái, còn có một mẹ già bị liệt.
Con trai lớn của ông ta mới 10 tuổi, đứa nhỏ nhất là 2 tuổi, ông ta muốn tìm một bảo mẫu lâu dài, nhưng trong thành phố không có cô gái nào đồng ý, chỉ đành về quê tìm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần cha mẹ nghĩ đến con gái mình sẽ không gả vào một gia đình như vậy.
Nhà Lý Thao không chỉ như vậy mà còn ước mơ lên thành phố làm công nhân.
Tống Tiểu Tư thấy Lý Thao phớt lờ tình cảm giữa hai người, chỉ muốn huỷ bỏ hôn ước, sắc mặt trắng bệch như bị phủ lên một lớp bụi bẩn, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, ôn đầu gối khóc lóc thảm thiết.
Tống Tiểu Tư đau lòng, Tống Lạc Anh cũng khó chịu, cô biết đây chính là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đang ảnh hưởng đến cô.
Cô hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi chỗ tối, kéo Tống Tiểu Tư đang ngồi xổm dưới đất lên: “Loại cặn bã không coi ai ra gì này, không từ hôn thì để dành đến tết sao?”
Tống Tiểu Tư thấy em gái xuất hiện trước mắt, liền quên cả khóc, nấc một cái: “Lạc Lạc!”
Lý Thao lại một nữa bị vẻ đẹp của Tống Lạc Anh làm cho kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia tà ác, hắn cười quái dị: “Không huỷ hôn cũng được, nhưng cô dâu đổi thành Lạc Lạc.”
Đồng tử của Tống Tiểu Tư nheo lại, cô ấy không thể tin được nhìn anh ta: “Anh, anh…”
Yêu cầu gì vậy?
Anh ta có là người không?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro