[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Đại Chiến Giữa...
2024-08-18 02:14:18
Tống Lạc Anh tính tình không tốt bằng Tống Tiểu Tư, mặt cô phủ đầy sương giá, giơ chân đá mạnh vào háng người đàn ông: “Đồ khốn nạn! Dám tán tỉnh bà đây! Có tin bà đây hầm người lên không!”
Lực của Tống Lạc Anh rất lớn, Lý Thao lại không phòng bị, bị cô đá một phát, đau đến xé ruột xé gan, cơ thể mềm nhũn.
Tống Tiểu Tư sợ hãi sắc mặt càng tái nhợt, nắm lấy tay Tống Lạc Anh, không ngừng run rẩy: “Lạc, Lạc Lạc, anh ta, anh ta không sao chứ?”
Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ ép Lạc Lạc cưới anh ta, chăm sóc anh ta.
Không được!
Không thể để anh ta có suy nghĩ như vậy.
Tống Tiểu Tư đè nén sợ hãi trong lòng, đá vào háng Lý Thao, thậm chí còn uy hiếp anh ta: “Là tôi đá trứng cả anh, anh không được vu khống cho Lac Lạc! Anh dám nói láo, tôi sẽ đá tiếp!”
“AAA” Lý Thao che háng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất: “Con khốn, tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tống Tiểu Tư không dễ gì mới lấy được dũng khí mà lại bị câu này doạ sợ chết khiếp: “Tôi, tôi không sợ anh đâu!”
Tống Tiểu Tư sợ đến mức Tống Lạc Anh phải nhìn cô ấy an ủi, sau đó tới gần Lý Thao, vẻ mặt trịch thượng nhìn anh ta: “Trước tiên anh bỏ cái bộ dạng côn đồ này đi, tôi là phòng vệ chính đáng, chỉ cần anh không sợ bị người ta chửi thì có thể công khai chuyện này!”
Những lời này giống như một sợi dây sắt, siết chặt cổ Lý Thao, sắc mặt anh ta tức giận, rất dữ tợn, gân xanh nổi lên, trong mặt toàn là ý hận.
“Chúng mày đợi đấy!”
Lý Thao buông những lời cay nghiệt rồi dời đi với một bụng tức.
Tống Lạc Anh hừ một tiếng, nhìn bóng lưng của anh mắng: “Là đàn ông thì qua đây đánh nhau này, đừng có nói suông!”
Sức khỏe nguyên chủ mạnh, còn học được cách tự vệ, có hai người kết hợp, cô thật sự không hề sợ hãi chút nào.
Tống Lạc Anh làm một loạt hành động xong, Tống Tiểu Tư mới phát hiện ra có gì đó không đúng: “Lạc Lạc, em thay đổi rồi.”
Trước đây chỉ biết tranh giành với người khác, bây giờ đã biết giúp đỡ người khác rồi.
Tống Lạc Anh không ngờ cô ấy nhạy cảm như vậy, chỉ cần đối mặt đã nhìn ra được điều gì đó khác thường, nụ cười cô cứng ngắc, nói: “Chị lần rồi, không thay đổi chút nào, vẫn như trước đây.”
Mấy ngày tới, chắc chắn phải kiềm chế tính khí của mình.
Tống Tiểu Tư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tống Lạc Anh: “Thật sao?”
Tống Lạc Anh sợ cô ấy tiếp tục truy hỏi, lập tức chuyển chủ đề: “Hôm nay em đi xem mắt với một người quân nhân, mai đính hôn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lực của Tống Lạc Anh rất lớn, Lý Thao lại không phòng bị, bị cô đá một phát, đau đến xé ruột xé gan, cơ thể mềm nhũn.
Tống Tiểu Tư sợ hãi sắc mặt càng tái nhợt, nắm lấy tay Tống Lạc Anh, không ngừng run rẩy: “Lạc, Lạc Lạc, anh ta, anh ta không sao chứ?”
Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh ta nhất định sẽ ép Lạc Lạc cưới anh ta, chăm sóc anh ta.
Không được!
Không thể để anh ta có suy nghĩ như vậy.
Tống Tiểu Tư đè nén sợ hãi trong lòng, đá vào háng Lý Thao, thậm chí còn uy hiếp anh ta: “Là tôi đá trứng cả anh, anh không được vu khống cho Lac Lạc! Anh dám nói láo, tôi sẽ đá tiếp!”
“AAA” Lý Thao che háng, đau đớn lăn lộn trên mặt đất: “Con khốn, tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Tống Tiểu Tư không dễ gì mới lấy được dũng khí mà lại bị câu này doạ sợ chết khiếp: “Tôi, tôi không sợ anh đâu!”
Tống Tiểu Tư sợ đến mức Tống Lạc Anh phải nhìn cô ấy an ủi, sau đó tới gần Lý Thao, vẻ mặt trịch thượng nhìn anh ta: “Trước tiên anh bỏ cái bộ dạng côn đồ này đi, tôi là phòng vệ chính đáng, chỉ cần anh không sợ bị người ta chửi thì có thể công khai chuyện này!”
Những lời này giống như một sợi dây sắt, siết chặt cổ Lý Thao, sắc mặt anh ta tức giận, rất dữ tợn, gân xanh nổi lên, trong mặt toàn là ý hận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng mày đợi đấy!”
Lý Thao buông những lời cay nghiệt rồi dời đi với một bụng tức.
Tống Lạc Anh hừ một tiếng, nhìn bóng lưng của anh mắng: “Là đàn ông thì qua đây đánh nhau này, đừng có nói suông!”
Sức khỏe nguyên chủ mạnh, còn học được cách tự vệ, có hai người kết hợp, cô thật sự không hề sợ hãi chút nào.
Tống Lạc Anh làm một loạt hành động xong, Tống Tiểu Tư mới phát hiện ra có gì đó không đúng: “Lạc Lạc, em thay đổi rồi.”
Trước đây chỉ biết tranh giành với người khác, bây giờ đã biết giúp đỡ người khác rồi.
Tống Lạc Anh không ngờ cô ấy nhạy cảm như vậy, chỉ cần đối mặt đã nhìn ra được điều gì đó khác thường, nụ cười cô cứng ngắc, nói: “Chị lần rồi, không thay đổi chút nào, vẫn như trước đây.”
Mấy ngày tới, chắc chắn phải kiềm chế tính khí của mình.
Tống Tiểu Tư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tống Lạc Anh: “Thật sao?”
Tống Lạc Anh sợ cô ấy tiếp tục truy hỏi, lập tức chuyển chủ đề: “Hôm nay em đi xem mắt với một người quân nhân, mai đính hôn.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro