[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Vẻ Ngoài Không...
2024-08-18 02:14:18
Tống Tiểu Ninh là con gái của bác cả Tống, từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, thường xuyên uống thuốc khiến da bị đen và bị béo phì.
Tống Lạc Anh nghe xong, siết chặt tay thành nắm đấm, bước tới đấm thẳng vào mặt anh rể: “Con mẹ nhà anh, mắng ai đấy! Người nhà họ Tống chúng tôi mà lại để anh bắt nạt à?”
Cú đấm này, Tống Lạc Anh dùng hết sức mà đấm, làm mặt Liêu Dũng sưng lên như cái bánh bao, khoé miệng rỉ máu.
Anh ta nhăn mặt đau đớn, định đánh trả, Hoắc Tư Tiêu nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh ta: “Muốn đánh người?”
Hoắc Tư Tiêu cao 1m86, còn Liêu Dũng cao chưa đến 1m7, trước mặt Hoắc Tư Tiêu, anh ta y hệt như một đứa trẻ bất lực.
Anh ta là người biết điều, thấy mình không phải đối thủ của Hoắc Tư Tiêu, lập tức sợ hãi: “Tôi, tôi không đánh.”
Tống Tiểu Ninh trợn tròn mắt kinh ngạc: “Lạc Lạc sao em lại ở đây?”
Tống Lạc Anh lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Tống Tiểu Ninh: “Lau nước mắt trước đi rồi nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Tiểu Ninh nghxi đến thái độ nhà chồng đã đối xử với chị ấy, không nhịn được khóc lớn: “Nhà bọn họ trách chị sinh hai đứa con gái, không cho chị ở cữ, anh rể em không những không giúp chị, còn mắng chị là con lợn béo chết tiệt.
Anh ta cả ngày không ở nhà, chị nghe người ta nói, anh ta suốt ngày lang thang ở đây, nên tới xem xem, không ngờ chị tìm thấy thật!”
Tống Lạc Anh hỏi cô ấy: “Chịu tủi thân như vậy, sao không về nhà mẹ đẻ!”
Tống Tiểu Ninh vò vò vạt áo, giống như đứa trẻ đang làm sai chuyên gì đó, nhỏ giọng nói: “Chưa ở cữ, không thể về nhà mẹ đẻ nếu không sẽ mang xui rủi cho nhà mẹ đẻ!”
Tống Lạc Anh suýt nữa tức cười, thật cổ hủ: “Đã bị như vậy rồi, ai còn để ý chuyện này? Để em bảo anh ba cùng chị quay về nhà chồng đưa hai đứa con ra đây, chiều nay chúng ta cùng về.”
Tống Tiểu Ninh tính tình ngốc nghếch, không có chủ ý, Tống Lạc Anh nói gì làm nấy.
Trên đường đi, Tống Lạc Anh nhân cơ hội kiểm tra mạch đập của cô ấy, trời ơi! Hai mươi sáu tuổi, mạch đập lại như sáu mươi tuổi, với cơ thể này khó thể nào sống qua ba mươi tuổi.
Tống Lạc Anh cảm thấy chị họ mình thật ngốc, cơ thể thành ra như vậy rồi còn chạy lung tung.
Liêu Dũng muốn kéo người không cho rời đi, lại sợ Hoắc Tư Tiêu đánh anh ta, cuối cùng chỉ có thể nhìn hai người rời đi.
Lưu Quế Phụng giật mình khi chưa đầy mười phút người đã đi ra, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Tống Lạc Anh nói lại sự việc lần nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Lạc Anh nghe xong, siết chặt tay thành nắm đấm, bước tới đấm thẳng vào mặt anh rể: “Con mẹ nhà anh, mắng ai đấy! Người nhà họ Tống chúng tôi mà lại để anh bắt nạt à?”
Cú đấm này, Tống Lạc Anh dùng hết sức mà đấm, làm mặt Liêu Dũng sưng lên như cái bánh bao, khoé miệng rỉ máu.
Anh ta nhăn mặt đau đớn, định đánh trả, Hoắc Tư Tiêu nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh ta: “Muốn đánh người?”
Hoắc Tư Tiêu cao 1m86, còn Liêu Dũng cao chưa đến 1m7, trước mặt Hoắc Tư Tiêu, anh ta y hệt như một đứa trẻ bất lực.
Anh ta là người biết điều, thấy mình không phải đối thủ của Hoắc Tư Tiêu, lập tức sợ hãi: “Tôi, tôi không đánh.”
Tống Tiểu Ninh trợn tròn mắt kinh ngạc: “Lạc Lạc sao em lại ở đây?”
Tống Lạc Anh lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Tống Tiểu Ninh: “Lau nước mắt trước đi rồi nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Tiểu Ninh nghxi đến thái độ nhà chồng đã đối xử với chị ấy, không nhịn được khóc lớn: “Nhà bọn họ trách chị sinh hai đứa con gái, không cho chị ở cữ, anh rể em không những không giúp chị, còn mắng chị là con lợn béo chết tiệt.
Anh ta cả ngày không ở nhà, chị nghe người ta nói, anh ta suốt ngày lang thang ở đây, nên tới xem xem, không ngờ chị tìm thấy thật!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Lạc Anh hỏi cô ấy: “Chịu tủi thân như vậy, sao không về nhà mẹ đẻ!”
Tống Tiểu Ninh vò vò vạt áo, giống như đứa trẻ đang làm sai chuyên gì đó, nhỏ giọng nói: “Chưa ở cữ, không thể về nhà mẹ đẻ nếu không sẽ mang xui rủi cho nhà mẹ đẻ!”
Tống Lạc Anh suýt nữa tức cười, thật cổ hủ: “Đã bị như vậy rồi, ai còn để ý chuyện này? Để em bảo anh ba cùng chị quay về nhà chồng đưa hai đứa con ra đây, chiều nay chúng ta cùng về.”
Tống Tiểu Ninh tính tình ngốc nghếch, không có chủ ý, Tống Lạc Anh nói gì làm nấy.
Trên đường đi, Tống Lạc Anh nhân cơ hội kiểm tra mạch đập của cô ấy, trời ơi! Hai mươi sáu tuổi, mạch đập lại như sáu mươi tuổi, với cơ thể này khó thể nào sống qua ba mươi tuổi.
Tống Lạc Anh cảm thấy chị họ mình thật ngốc, cơ thể thành ra như vậy rồi còn chạy lung tung.
Liêu Dũng muốn kéo người không cho rời đi, lại sợ Hoắc Tư Tiêu đánh anh ta, cuối cùng chỉ có thể nhìn hai người rời đi.
Lưu Quế Phụng giật mình khi chưa đầy mười phút người đã đi ra, kinh ngạc nói: “Chuyện gì vậy?”
Tống Lạc Anh nói lại sự việc lần nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro