[Thập Niên 70] Quân Hôn Khiêu Chiến, Tôi Mặc Kệ Mọi Thứ Thành Đoàn Sủng
Vẻ Ngoài Không...
2024-08-18 02:14:18
Lưu Quế Phụng không nhịn được mà cốc một cái vào đầu Tống Tiểu Ninh, giọng điệu như hận không thể rèn sắt thành thép: “Sao cháu ngốc thế! Bọn họ không cho cháu ở cữ, không biết đường làm loạn lên à! Phải náo cho gà bay chó chạy, để bọn họ biết cháu không dễ đụng, sau này không bắt nạt cháu nữa!”
Tống Tiểu Ninh bối rối, đây là đâu, người phụ nữ này là ai?
Cô ấy lo lắng nhìn Tống Lạc Anh, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Lạc, sao em quen họ thế?”
Tống Lạc Anh lúc này mới nhớ ra mình chưa giới thiệu, cô chỉ vào Hoắc Tư Tiêu: “Đây là bạn trai của em, là A Tiêu.”
Tiếp theo cô giới thiệu Lưu Quế Phụng: “Đây là mợ anh ấy.”
Tống Tiểu Ninh trợn tròn mắt a một tiếng: “Nhanh vậy!”
Mới mấy ngày trước vẫn còn độc thân mà! Nhưng nhìn căn phòng, điều kiện nhà trai không tệ đâu!
Anh ba Tống thấy giọng nói trong phòng, thấy Tống Tiểu Ninh cũng ở đây, hơi cau mày: “Chị Tiểu Ninh, không phai chị đang ở cữ sao? Sao lại ở đâu?”
Tống Tiểu Ninh sợ anh ba Tống mắng cô ấy, không dám nói.
Đứa em họ này của cô ấy, mặc dù nhỏ hơn cô ấy nhưng rất hung dữ, rất doạ người.
Anh ba Tống khá ít nói, vẻ ngoài không hợp với tính cách chút nào!
Tống Lạc Anh thấy người đi ra, giao cho anh ấy một nhiệm vụ: “Anh ba, anh với chị Tiểu Ninh tới nhà họ Liêu đưa mấy đứa trẻ về đây, mang theo mấy bọ quần áo nữa.”
Anh ba Tống không ngốc, vừa nghe đã biết đã xảy ra chuyện, anh ấy không hỏi nhiều: “Chúng ta đi sớm về sớm.”
Hoắc Tư Tiêu biết được nhà họ Liêu rất xa thị trấn, sợ họ trễ giừo ăn cơm, nên nhờ người quen đưa họ đi.
Người vừa đi, hai vợ chồng Tống Lạc Anh cùng đến Cung Tiêu Xã.
Vỏ chăn ở đây không phải màu đỏ thì là màu xanh lá, màu sắc quê mùa, còn rất thô cứng.
Mí mắt Tống Lạc Anh giật giật, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tư Tiêu: “Chúng ta vào thành phố xem đi.”
Trong thành phố có cửa hàng bách hoá, rất nhiều đồ, phạm vị lựa chọn xong nhiều hơn.
Hoắc Tư Tiêu nghe cô nói vậy, liền biết cô không vừa ý: “Được, anh đi lấy xe.”
—
Khi lái xe ngang qua nhà hàng quốc doanh, Tống Lạc Anh thấy đối tượng xem mắt hôm qua.
Anh ta và một nữ đồng chí đang tranh cãi cái gì đó, mặt cả hai đều đỏ, không ai phục ai.
Người đàn ông tức giận, cho nữ đồng chí một bạt tai.
Nữ đồng chí cũng không chịu thiệt, cô ấy nhân cơ hội túm tóc người đàn ông rồi đá vào bụng đối phương.
Hai người đánh nhau rất quyết liệt, thu hút không ít người đi đường.
Một số người sợ nữ đồng chí thiệt thòi, chỉ kéo người đàn ông.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Tiểu Ninh bối rối, đây là đâu, người phụ nữ này là ai?
Cô ấy lo lắng nhìn Tống Lạc Anh, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Lạc, sao em quen họ thế?”
Tống Lạc Anh lúc này mới nhớ ra mình chưa giới thiệu, cô chỉ vào Hoắc Tư Tiêu: “Đây là bạn trai của em, là A Tiêu.”
Tiếp theo cô giới thiệu Lưu Quế Phụng: “Đây là mợ anh ấy.”
Tống Tiểu Ninh trợn tròn mắt a một tiếng: “Nhanh vậy!”
Mới mấy ngày trước vẫn còn độc thân mà! Nhưng nhìn căn phòng, điều kiện nhà trai không tệ đâu!
Anh ba Tống thấy giọng nói trong phòng, thấy Tống Tiểu Ninh cũng ở đây, hơi cau mày: “Chị Tiểu Ninh, không phai chị đang ở cữ sao? Sao lại ở đâu?”
Tống Tiểu Ninh sợ anh ba Tống mắng cô ấy, không dám nói.
Đứa em họ này của cô ấy, mặc dù nhỏ hơn cô ấy nhưng rất hung dữ, rất doạ người.
Anh ba Tống khá ít nói, vẻ ngoài không hợp với tính cách chút nào!
Tống Lạc Anh thấy người đi ra, giao cho anh ấy một nhiệm vụ: “Anh ba, anh với chị Tiểu Ninh tới nhà họ Liêu đưa mấy đứa trẻ về đây, mang theo mấy bọ quần áo nữa.”
Anh ba Tống không ngốc, vừa nghe đã biết đã xảy ra chuyện, anh ấy không hỏi nhiều: “Chúng ta đi sớm về sớm.”
Hoắc Tư Tiêu biết được nhà họ Liêu rất xa thị trấn, sợ họ trễ giừo ăn cơm, nên nhờ người quen đưa họ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người vừa đi, hai vợ chồng Tống Lạc Anh cùng đến Cung Tiêu Xã.
Vỏ chăn ở đây không phải màu đỏ thì là màu xanh lá, màu sắc quê mùa, còn rất thô cứng.
Mí mắt Tống Lạc Anh giật giật, nghiêng đầu nhìn Hoắc Tư Tiêu: “Chúng ta vào thành phố xem đi.”
Trong thành phố có cửa hàng bách hoá, rất nhiều đồ, phạm vị lựa chọn xong nhiều hơn.
Hoắc Tư Tiêu nghe cô nói vậy, liền biết cô không vừa ý: “Được, anh đi lấy xe.”
—
Khi lái xe ngang qua nhà hàng quốc doanh, Tống Lạc Anh thấy đối tượng xem mắt hôm qua.
Anh ta và một nữ đồng chí đang tranh cãi cái gì đó, mặt cả hai đều đỏ, không ai phục ai.
Người đàn ông tức giận, cho nữ đồng chí một bạt tai.
Nữ đồng chí cũng không chịu thiệt, cô ấy nhân cơ hội túm tóc người đàn ông rồi đá vào bụng đối phương.
Hai người đánh nhau rất quyết liệt, thu hút không ít người đi đường.
Một số người sợ nữ đồng chí thiệt thòi, chỉ kéo người đàn ông.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro