Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Ninh Du Nằm Mơ...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Bỏ qua đường lớn, ông Chu men theo đường nhỏ không người vào thôn, vừa chạy vừa nói: "Người thuộc thế hệ ta đã qua đời gần hết rồi, nhận biết bà nội cháu không có mấy người, ngoại trừ ta và bác cả cháu, cũng không ai biết cháu là cháu trai Quế Phân."
Ninh Du gật đầu: "Cháu cũng không nói."
"Không sai, đủ nhanh nhạy."
Mấy phút sau, xe lừa đến một chỗ dưới chân núi.
Nơi đây đã rời xa nơi tập trung nhà cửa của thôn, nhìn có chút hoang vu.
"Nơi này trước kia là nhà cũ của Điền Đại Hồng, về sau lại trở thành chuồng bò, về sau nữa bên phía bắc của thôn muốn xây chuồng heo, dứt khoát ngay cả chuồng bò cũng đồng thời xây mới luôn, chuồng bò cũ liền bỏ trống. Nhưng mà qua một thời gian ngắn, trong đội sẽ lại mua hai con lừa, đến lúc đó đoán chừng phải vào ở."
Ông Chu nói xong, dùng cái tẩu thuốc kia gõ gõ một gốc cây hoa quế già trước phòng.
Ông vừa chỉ chỉ một căn nhà cách trăm thước, nói: "Nơi đó cũng có người ở, giống như cháu bị phân đến nơi này, lúc này đoán chừng đang làm việc ở trong ruộng. Đều là người số khổ, hai vợ chồng già nương tựa vào nhau sống coi như không tệ."
"À đúng rồi, sau khi tan việc sẽ có người tới đưa lương thực cho cháu, cháu bình tĩnh lại, chỗ chúng ta cũng là nơi tốt. Thế sự khó liệu, người trẻ tuổi các cháu đừng nóng vội, đường còn dài mà. Đời người, trước khi vào quan tài thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hôm nay cháu ăn trấu, đến mai không chừng liền ăn được thịt heo đúng hay không?"
Ninh Du cười cười: "Cháu biết rồi."
Ông cậu này là đang trấn an anh.
Coi như nghe lời, ông Chu gật gật đầu, lại vội vàng lái xe rời đi.
Đợi sau khi ông ấy đi rồi, Ninh Du buông hành lý xuống, đứng ở trước căn nhà rách nát này, vẻ mặt vốn buông lỏng lại cau lên.
Trà Trà nhà anh không biết thế nào rồi?
-
Kiều Trà Trà như thế nào tạm thời không biết, Ninh Du lúc này vội vàng thu dọn sạch sẽ cái nhà này.
Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi yên ổn, đủ mọi loại chuyện theo nhau mà đến, bây giờ bỗng nhiên yên ổn, những thứ mệt mỏi bị đè xuống kia liền toàn bộ xông ra.
Phòng ốc bề ngoài nhìn rách nát không chịu nổi, bên trong coi như không tệ. Nói tốt thì không có, nhưng được cái không gió lùa không lọt mưa, có mấy cây cột lớn kiên cố chống đỡ, không có sụp đổ nguy hiểm, vậy coi là chỗ ở tốt rồi.
Hơn nữa đoán chừng trước đó có người đến dọn dẹp qua, lúc này Ninh Du dùng chổi bông lâu quét ván giường mấy lần, phủ chiếu rơm lên, lại đóng chặt cửa, nằm ở trên giường liếc nhìn mặt trời giờ ngọ chướng mắt ngoài cửa sổ, xoay người nhắm mắt liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ một giấc đến vô cùng sâu.
Mặt trời giữa trưa chậm rãi di chuyển dần về phía tây, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng ve sầu kêu râm rang.
Các thôn dân phần lớn đều bận rộn chuyện của mình, chuyện liên quan tới trong thôn có thêm một người chuyển xuống mảy may không có gây nên sự chú ý của bọn họ. Lúc nói chuyện phiếm cũng chỉ là cảm khái thế sự vô thường.
Sắp hai giờ chiều, Ninh Du sớm đã hình thành thói quen ngủ trưa nửa giờ, hôm nay lại hiếm khi ngủ một tiếng rưỡi.
Cái này có chút khác thường, đúng là rất khác thường.
Ninh Du biết đến mình đang ngủ say, cũng rõ ràng ý thức được mình đang nằm mơ.
Nhưng anh giống như vẫn chưa tỉnh lại, đứng ở trong căn phòng trống rỗng trắng xoá vậy mà sinh ra mê mang.
Trong mơ cũng sẽ có cảm xúc mê mang?
Ngay khi Ninh Du kỳ quái lại luống cuống, trước mắt xuất hiện một quyển sách, anh nghi hoặc đưa tay lật ra, mấy giây sau tay dừng lại, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, tiếp tục lật.
Thời gian chính là trôi qua như thế.
Tí tách tí tách ——
Chỉ thấy Ninh Du nhíu chặt lông mày, đọc tất cả nội dung trong sách, hận không thể cắn môi cho chảy máu.
"Loạn thất bát tao!"[1]
[1] Loạn thất bát tao: chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Đọc xong một trang cuối cùng, anh quăng cuốn sách đi, bỗng nhiên bừng tỉnh!
Ninh Du bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ đã là buổi chiều, mặt trời hai giờ chiều tựa như càng thêm chướng mắt.
Nhưng phía sau lưng anh lại phát lạnh, sau khi hoàn hồn vậy mà mồ hôi đầm đìa, thật sự là ly kỳ đến mức không hợp thói thường.
Trà Trà nhà anh và anh tình cảm vô cùng tốt, Trà Trà làm sao có thể như trên sách viết, sau khi anh vừa xảy ra chuyện liền đánh con của bọn họ, còn cùng anh phân rõ quan hệ, mang theo Hoành Hoành gả cho tên tiểu nhân Trương Tây Hoa kia!
Cái rắm, cái rắm!
Ninh Du không nhịn được âm thầm nói tục.
Ninh Du gật đầu: "Cháu cũng không nói."
"Không sai, đủ nhanh nhạy."
Mấy phút sau, xe lừa đến một chỗ dưới chân núi.
Nơi đây đã rời xa nơi tập trung nhà cửa của thôn, nhìn có chút hoang vu.
"Nơi này trước kia là nhà cũ của Điền Đại Hồng, về sau lại trở thành chuồng bò, về sau nữa bên phía bắc của thôn muốn xây chuồng heo, dứt khoát ngay cả chuồng bò cũng đồng thời xây mới luôn, chuồng bò cũ liền bỏ trống. Nhưng mà qua một thời gian ngắn, trong đội sẽ lại mua hai con lừa, đến lúc đó đoán chừng phải vào ở."
Ông Chu nói xong, dùng cái tẩu thuốc kia gõ gõ một gốc cây hoa quế già trước phòng.
Ông vừa chỉ chỉ một căn nhà cách trăm thước, nói: "Nơi đó cũng có người ở, giống như cháu bị phân đến nơi này, lúc này đoán chừng đang làm việc ở trong ruộng. Đều là người số khổ, hai vợ chồng già nương tựa vào nhau sống coi như không tệ."
"À đúng rồi, sau khi tan việc sẽ có người tới đưa lương thực cho cháu, cháu bình tĩnh lại, chỗ chúng ta cũng là nơi tốt. Thế sự khó liệu, người trẻ tuổi các cháu đừng nóng vội, đường còn dài mà. Đời người, trước khi vào quan tài thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hôm nay cháu ăn trấu, đến mai không chừng liền ăn được thịt heo đúng hay không?"
Ninh Du cười cười: "Cháu biết rồi."
Ông cậu này là đang trấn an anh.
Coi như nghe lời, ông Chu gật gật đầu, lại vội vàng lái xe rời đi.
Đợi sau khi ông ấy đi rồi, Ninh Du buông hành lý xuống, đứng ở trước căn nhà rách nát này, vẻ mặt vốn buông lỏng lại cau lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trà Trà nhà anh không biết thế nào rồi?
-
Kiều Trà Trà như thế nào tạm thời không biết, Ninh Du lúc này vội vàng thu dọn sạch sẽ cái nhà này.
Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi yên ổn, đủ mọi loại chuyện theo nhau mà đến, bây giờ bỗng nhiên yên ổn, những thứ mệt mỏi bị đè xuống kia liền toàn bộ xông ra.
Phòng ốc bề ngoài nhìn rách nát không chịu nổi, bên trong coi như không tệ. Nói tốt thì không có, nhưng được cái không gió lùa không lọt mưa, có mấy cây cột lớn kiên cố chống đỡ, không có sụp đổ nguy hiểm, vậy coi là chỗ ở tốt rồi.
Hơn nữa đoán chừng trước đó có người đến dọn dẹp qua, lúc này Ninh Du dùng chổi bông lâu quét ván giường mấy lần, phủ chiếu rơm lên, lại đóng chặt cửa, nằm ở trên giường liếc nhìn mặt trời giờ ngọ chướng mắt ngoài cửa sổ, xoay người nhắm mắt liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vừa ngủ một giấc đến vô cùng sâu.
Mặt trời giữa trưa chậm rãi di chuyển dần về phía tây, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng ve sầu kêu râm rang.
Các thôn dân phần lớn đều bận rộn chuyện của mình, chuyện liên quan tới trong thôn có thêm một người chuyển xuống mảy may không có gây nên sự chú ý của bọn họ. Lúc nói chuyện phiếm cũng chỉ là cảm khái thế sự vô thường.
Sắp hai giờ chiều, Ninh Du sớm đã hình thành thói quen ngủ trưa nửa giờ, hôm nay lại hiếm khi ngủ một tiếng rưỡi.
Cái này có chút khác thường, đúng là rất khác thường.
Ninh Du biết đến mình đang ngủ say, cũng rõ ràng ý thức được mình đang nằm mơ.
Nhưng anh giống như vẫn chưa tỉnh lại, đứng ở trong căn phòng trống rỗng trắng xoá vậy mà sinh ra mê mang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mơ cũng sẽ có cảm xúc mê mang?
Ngay khi Ninh Du kỳ quái lại luống cuống, trước mắt xuất hiện một quyển sách, anh nghi hoặc đưa tay lật ra, mấy giây sau tay dừng lại, thần sắc đột nhiên nghiêm túc, tiếp tục lật.
Thời gian chính là trôi qua như thế.
Tí tách tí tách ——
Chỉ thấy Ninh Du nhíu chặt lông mày, đọc tất cả nội dung trong sách, hận không thể cắn môi cho chảy máu.
"Loạn thất bát tao!"[1]
[1] Loạn thất bát tao: chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn. Thành ngữ này có thể được sử dụng để mô tả những thứ hữu hình, như một căn phòng lộn xộn, hoặc những thứ trừu tượng hơn, như một cuộc sống lộn xộn.
Đọc xong một trang cuối cùng, anh quăng cuốn sách đi, bỗng nhiên bừng tỉnh!
Ninh Du bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, ngoài cửa sổ đã là buổi chiều, mặt trời hai giờ chiều tựa như càng thêm chướng mắt.
Nhưng phía sau lưng anh lại phát lạnh, sau khi hoàn hồn vậy mà mồ hôi đầm đìa, thật sự là ly kỳ đến mức không hợp thói thường.
Trà Trà nhà anh và anh tình cảm vô cùng tốt, Trà Trà làm sao có thể như trên sách viết, sau khi anh vừa xảy ra chuyện liền đánh con của bọn họ, còn cùng anh phân rõ quan hệ, mang theo Hoành Hoành gả cho tên tiểu nhân Trương Tây Hoa kia!
Cái rắm, cái rắm!
Ninh Du không nhịn được âm thầm nói tục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro