Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Ninh Du Nằm Mơ...
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
2024-11-02 13:48:31
Lại nói, anh làm sao đối xử với Trà Trà như vậy? Trình Vân Vân là ai? Mình làm sao có thể cùng cô ta êm đẹp, ngược lại đi trả thù Trà Trà cơ chứ?
Trà Trà người đẹp tâm thiện, cho dù xuất phát từ bất đắc dĩ cùng anh phân rõ quan hệ, thậm chí là tái giá, anh đều có thể tiếp nhận. Không thể nào hiểu được chính là Trà Trà làm sao lại gả cho tên tiểu nhân ngu xuẩn Trương Tây Hoa kia, còn anh lại làm sao có thể sẽ như trong sách, điên cuồng trả thù Trà Trà.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Ninh Du lúc này chỉ cảm thấy quyển sách kia là đang hồ ngôn loạn ngữ, thực sự không hợp thói thường đến cực điểm.
Anh tức giận muốn chết, xuống giường tới cửa vốc nước trong chum giội thẳng lên trên mặt.
Căn phòng này ở chân núi, có nước suối từ núi chảy xuống, thông qua ống trúc chảy vào trong chum nước nên mát lạnh.
Nội tâm buồn giận của Ninh Du cục tỉnh cũng táo lại.
Kỳ quái, mình làm sao lại mơ tới quyển sách này? Trong mơ còn có thể thấy rõ chữ cái? Cảm xúc còn bị phóng đại gấp mười, khiến cho anh thiếu chút nữa từ trong ngực phun ra một ngụm máu.
Ngay khi Ninh Du cảm thấy hoang mang, nơi xa có hai người đi về phía chuồng bò cũ.
"Ai, chúng tôi là đến đưa lương thực!"
Nam sinh mang theo bao tải la lớn.
Ninh Du theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy người tới là một nam một nữ, trên tay đều mang theo đồ vật.
Còn chưa tan tầm thì phải, ông cậu không phải nói tan tầm mới có người đến đưa lương thực sao?
Nam sinh này có chút cao lớn, khuôn mặt cùng nữ sinh bên cạnh rất là giống nhau, nhìn có vẻ là anh em. Đoán chừng bởi vì thường làm việc nhà nông, cho nên làn da anh ta ngăm đen, trên lòng bàn tay còn có rất nhiều vết chai.
Sau khi anh ta đến gần, bỏ bao tải trên mặt đất, để lộ khoai lang đã được gọt đầu, ồm ồm nói: "Đây là tháng này, tháng sau phải dùng công điểm của anh để đổi."
Công điểm của nhân viên chuyển xuống không giống với công điểm của bọn họ, làm có được nhiều, mỗi ngày cũng không cao hơn năm điểm công. Huống chi những người này về phương diện chữ nghĩa rất tài giỏi nhưng công việc trong ruộng lại không có mấy sức.
Giống như đôi vợ chồng già kia, mỗi ngày tổng cộng lấy không được năm công điểm, nếu không phải người trong đội bọn họ tốt bụng, đem khoai lang đào hỏng thu xếp đến cho bọn họ, bọn họ chỉ sợ đến no bụng nửa tháng đầu bỏ đói nửa tháng sau.
Người này. . . Anh ta nhanh chóng dò xét từ trên xuống dưới một chút.
Cao ráo đĩnh bạc, còn cao hơn anh ta. Chính là không khỏe mạnh cho lắm, còn trắng trẻo hơn con gái, có thể cầm cuốc lên khom lưng xuống hay không?
Ninh Du ngược lại không có cảm nhận được sự dò xét của anh ta, nhưng lúc này toàn thân anh cũng không được tự nhiên. Chẳng biết tại sao, cô gái bên cạnh cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh nhịn xúc động sờ mặt xuống, không khỏi cúi đầu nhìn bản thân mình, trên quần áo không có mấy thứ bẩn thỉu.
"Được rồi, cám ơn anh." Ninh Du đè xuống cảm giác khó chịu nói cảm ơn.
Người nam sinh trước mắt dùng sức nghiêm mặt, lấy cùi chỏ đẩy cô gái bên cạnh, nói: "Đem đồ ăn khô cho anh ta."
Cô gái giật mình, vội vàng buông cái túi trong tay xuống, con mắt ngược lại không có thẳng vào anh mà chỉ là thỉnh thoảng liếc một chút. . . Lại liếc một chút.
Trình Liên Hổ hừ hai tiếng, ý gì chứ, đầu tiên là cuống cuồng thúc giục anh ta đến đưa lương thực, lúc này lại hận không thể dán mắt lên trên thân người ta.
Sao thế, cái tên tiểu bạch kiểm Lữ Nguyên trong viện thanh niên tri thức kia đã không ưa nổi rồi, nhưng em gái cứ kiên trì muốn Lữ Nguyên. Dù sao Lữ Nguyên cũng tốt hơn cái người mới tới này nhiều.
Vị này rõ ràng chính là ăn bữa trước không có bữa sau, còn là lao động được điều xuống để cải tạo, mặt đẹp có tác dụng gì, có thể làm cơm ăn à.
"Đi đi đi, Vân Vân đi mau." Anh ta trầm giọng thúc giục, vừa hối vừa lôi em gái đi.
Cơn gió từ trong cánh đồng phía xa thổi đến, thổi đến gương mặt vừa giội nước cảm thấy lạnh buốt.
Ninh Du chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nói: "Mạo muội hỏi một câu, các người họ gì?"
Em cái gì mà em, Trình Liên Hổ không quay đầu, tức giận nói: "Họ Trình."
Nói xong, tăng tốc bước chân, nghĩ thầm về sau phải cách xa nơi này, em gái anh ta là cô ngốc, chỉ biết nhìn mặt không nhìn bản lĩnh.
Lại một trận gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô trước cửa, cũng cuốn lên mái tóc ẩm ướt trước trán Ninh Du thành từng sợi.
Anh ngu ngơ đứng tại chỗ, lộ ra vẻ mặt bị sét đánh.
Trà Trà người đẹp tâm thiện, cho dù xuất phát từ bất đắc dĩ cùng anh phân rõ quan hệ, thậm chí là tái giá, anh đều có thể tiếp nhận. Không thể nào hiểu được chính là Trà Trà làm sao lại gả cho tên tiểu nhân ngu xuẩn Trương Tây Hoa kia, còn anh lại làm sao có thể sẽ như trong sách, điên cuồng trả thù Trà Trà.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Ninh Du lúc này chỉ cảm thấy quyển sách kia là đang hồ ngôn loạn ngữ, thực sự không hợp thói thường đến cực điểm.
Anh tức giận muốn chết, xuống giường tới cửa vốc nước trong chum giội thẳng lên trên mặt.
Căn phòng này ở chân núi, có nước suối từ núi chảy xuống, thông qua ống trúc chảy vào trong chum nước nên mát lạnh.
Nội tâm buồn giận của Ninh Du cục tỉnh cũng táo lại.
Kỳ quái, mình làm sao lại mơ tới quyển sách này? Trong mơ còn có thể thấy rõ chữ cái? Cảm xúc còn bị phóng đại gấp mười, khiến cho anh thiếu chút nữa từ trong ngực phun ra một ngụm máu.
Ngay khi Ninh Du cảm thấy hoang mang, nơi xa có hai người đi về phía chuồng bò cũ.
"Ai, chúng tôi là đến đưa lương thực!"
Nam sinh mang theo bao tải la lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Du theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy người tới là một nam một nữ, trên tay đều mang theo đồ vật.
Còn chưa tan tầm thì phải, ông cậu không phải nói tan tầm mới có người đến đưa lương thực sao?
Nam sinh này có chút cao lớn, khuôn mặt cùng nữ sinh bên cạnh rất là giống nhau, nhìn có vẻ là anh em. Đoán chừng bởi vì thường làm việc nhà nông, cho nên làn da anh ta ngăm đen, trên lòng bàn tay còn có rất nhiều vết chai.
Sau khi anh ta đến gần, bỏ bao tải trên mặt đất, để lộ khoai lang đã được gọt đầu, ồm ồm nói: "Đây là tháng này, tháng sau phải dùng công điểm của anh để đổi."
Công điểm của nhân viên chuyển xuống không giống với công điểm của bọn họ, làm có được nhiều, mỗi ngày cũng không cao hơn năm điểm công. Huống chi những người này về phương diện chữ nghĩa rất tài giỏi nhưng công việc trong ruộng lại không có mấy sức.
Giống như đôi vợ chồng già kia, mỗi ngày tổng cộng lấy không được năm công điểm, nếu không phải người trong đội bọn họ tốt bụng, đem khoai lang đào hỏng thu xếp đến cho bọn họ, bọn họ chỉ sợ đến no bụng nửa tháng đầu bỏ đói nửa tháng sau.
Người này. . . Anh ta nhanh chóng dò xét từ trên xuống dưới một chút.
Cao ráo đĩnh bạc, còn cao hơn anh ta. Chính là không khỏe mạnh cho lắm, còn trắng trẻo hơn con gái, có thể cầm cuốc lên khom lưng xuống hay không?
Ninh Du ngược lại không có cảm nhận được sự dò xét của anh ta, nhưng lúc này toàn thân anh cũng không được tự nhiên. Chẳng biết tại sao, cô gái bên cạnh cứ nhìn anh chằm chằm.
Anh nhịn xúc động sờ mặt xuống, không khỏi cúi đầu nhìn bản thân mình, trên quần áo không có mấy thứ bẩn thỉu.
"Được rồi, cám ơn anh." Ninh Du đè xuống cảm giác khó chịu nói cảm ơn.
Người nam sinh trước mắt dùng sức nghiêm mặt, lấy cùi chỏ đẩy cô gái bên cạnh, nói: "Đem đồ ăn khô cho anh ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái giật mình, vội vàng buông cái túi trong tay xuống, con mắt ngược lại không có thẳng vào anh mà chỉ là thỉnh thoảng liếc một chút. . . Lại liếc một chút.
Trình Liên Hổ hừ hai tiếng, ý gì chứ, đầu tiên là cuống cuồng thúc giục anh ta đến đưa lương thực, lúc này lại hận không thể dán mắt lên trên thân người ta.
Sao thế, cái tên tiểu bạch kiểm Lữ Nguyên trong viện thanh niên tri thức kia đã không ưa nổi rồi, nhưng em gái cứ kiên trì muốn Lữ Nguyên. Dù sao Lữ Nguyên cũng tốt hơn cái người mới tới này nhiều.
Vị này rõ ràng chính là ăn bữa trước không có bữa sau, còn là lao động được điều xuống để cải tạo, mặt đẹp có tác dụng gì, có thể làm cơm ăn à.
"Đi đi đi, Vân Vân đi mau." Anh ta trầm giọng thúc giục, vừa hối vừa lôi em gái đi.
Cơn gió từ trong cánh đồng phía xa thổi đến, thổi đến gương mặt vừa giội nước cảm thấy lạnh buốt.
Ninh Du chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nói: "Mạo muội hỏi một câu, các người họ gì?"
Em cái gì mà em, Trình Liên Hổ không quay đầu, tức giận nói: "Họ Trình."
Nói xong, tăng tốc bước chân, nghĩ thầm về sau phải cách xa nơi này, em gái anh ta là cô ngốc, chỉ biết nhìn mặt không nhìn bản lĩnh.
Lại một trận gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô trước cửa, cũng cuốn lên mái tóc ẩm ướt trước trán Ninh Du thành từng sợi.
Anh ngu ngơ đứng tại chỗ, lộ ra vẻ mặt bị sét đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro