Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn
Chương 3
Đào Tam Nguyệt
2024-07-11 02:26:23
Chỉ có lẽ chủ cũ trước thường hay nổi giận, lông mày không đủ giãn ra cất giấu một cảm giác khó chịu, làm cho cả người cô ấy có hơi bất thường.
Đưa tay xoa lên mi tâm, thường tức giận nổi giận cũng không tốt cho nhan sắc.
Thịnh An Ninh rửa mặt xong, nhìn trên giá chậu rửa mặt có treo hai cái khăn lông, một cái màu xanh lá cây, một cái màu trắng, đoán rằng cái màu trắng kia chắc là của chủ cũ, mới cầm lấy lau mặt.
Xoay người chợt nhìn thấy Chu Thời Huân đang cắt bắp cải trắng, tay áo nhung màu xanh lá cây xắn ở chỗ khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc, đường nét lưu loát tràn ngập sức mạnh.
Mà động tác thái rau thuần thục nhanh chóng, bắp cải trắng được thái sợi cũng rất đều.
Thịnh An Ninh cảm thán, quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Nhưng do quan hệ giữa chủ cũ và người đàn ông, cô không biết nên mở miệng nói chuyện với anh như thế nào, chắp tay sau lưng đứng một lát, mới dịch lại gần: "Ờm... cần em giúp gì không?"
Động tác Chu Thời Huân hơi khựng lại, anh giương mắt nhìn Thịnh An Ninh: "Chuyện hôm qua em nói là không thể được.”
Thịnh An Ninh hơi bối rối, mới nhớ tới nguyên nhân tối hôm qua chủ cũ cãi nhau với Chu Thời Huân, là cô muốn lên thành phố làm việc, bởi vì đơn vị của Chu Thời Huân hàng năm đều sắp xếp công việc cho người nhà.
Số người đi làm trong thành phố càng có hạn, cô nghe nói năm nay có hai người lên thành phố, một người là đến bệnh viện nhân dân thành phố làm y tá, còn một người là đến nhà trẻ Hồng Tinh trên thành phố làm giáo viên.
Những điều này được sắp xếp dựa trên năng lực và trình độ, cộng thêm mức độ khó khăn của gia đình.
Mặc kệ tính từ phương diện nào, đều không tới phiên chủ cũ, huống chi tâm tư chủ cũ căn bản không phải là công việc, mà là muốn lên thành phố gặp người yêu trước kia của cô ấy.
Cho nên mới nói với Chu Thời Huân cô ấy muốn làm công việc của một giáo viên mầm non.
Chu Thời Huân rất bình tĩnh từ chối cô, sau đó chủ cũ bắt đầu cãi nhau với anh rồi ném đồ.
Thịnh An Ninh ngẫm lại cũng thấy hơi nhức răng, là sao vậy trời? Đã kết hôn rồi mà còn có người yêu ở trên thành phố là sao má?
Thấy sắc mặt Chu Thời Huân lạnh lùng, vội xua tay: "Không phải không phải, em biết mình không đủ tư cách lên thành phố làm việc, anh cứ giao việc đi, em chỉ muốn giúp anh nấu ăn thôi mà.”
Chu Thời Huân liếc cô một cái: "Không cần.”
Thịnh An Ninh đứng ở bên cạnh nhìn Chu Thời Huân nấu ăn, cuối cùng lúc xào rau, Chu Thời Huân thấy vại dầu đã hết, chỉ nhíu mày, đi vào tủ bát lấy ra một lon mỡ heo, múc ra một khối rồi bỏ vào trong nồi.
Hành, gừng, tỏi cho thêm ớt khô, mùi thơm lập tức bùng nổ trong không khí, xộc thẳng vào mũi.
Thịnh An Ninh cảm thấy chắc là do mình quá đói, nên mới chỉ nhìn một nồi bắp cải trắng xào bình thường đã nuốt nước miếng ừng ực rồi.
Cơm trưa rất đơn giản, Chu Thời Huân từ căn tin gọi về một phần thịt kho tàu, thịt mỡ nhiều thịt nạc ít, màu sắc nhạt nhẽo nhìn không ngon miệng chút nào, sau đó chính là bắp cải trắng xào, món chính là bánh bao còn nóng hổi.
Thịnh An Ninh nhìn Chu Thời Huân hâm nóng bánh bao, rất tích cực dọn dẹp bàn, dọn ghế, lại đi lấy đũa.
Chu Thời Huân nhìn thấy hai bộ bát đũa trên bàn mà hời bất ngờ, hôm nay Thịnh An Ninh thật sự quá khác thường, dù sao bình thường hắn ở trước mặt cô thở một chút cô cũng cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi hôi thối của chốn quê đê hèn này.
Im lặng đặt bánh bao và rau củ xuống, Thịnh An Ninh đã rất tự giác ngồi xuống bên ghế đối diện, nhìn chằm chằm bánh bao trên bàn: “Thơm quá, anh giỏi thật đấy.”
Lông mày của Chu Thời Huân giật giật, đoán Thịnh An Ninh đã thay đổi, chỉ sợ là đang thay đổi sách lược để đạt được mục đích mình muốn.
Anh vẫn không nói một lời ngồi xuống đối diện Thịnh An Ninh, cầm lấy bánh bao ăn từng ngụm lớn.
Thịnh An Ninh cũng không cảm thấy mất mặt, với tác động của chủ cũ, người đàn ông đối diện lúc này chắc chắn đang tràn đầy đề phòng đoán cô lại đang giở trò gì.
Yên lặng cắn một miếng bánh bao, nhìn bánh bao bột ngô vàng rực rỡ, nhưng cắn vào trong miệng vừa khô vừa cứng, nuốt xuống có chút hơi rát cổ.
Không giống với bánh ngô mềm mại thơm ngọt mà cô ăn ở khách sạn.
Cô cố vươn cổ nuốt xuống, nhanh chóng nâng bát lên uống vài ngụm nước.
Chu Thời Huân nhìn Thịnh An Ninh một cái rồi cụp mí mắt tiếp tục ăn cơm.
Lúc hai người yên lặng ăn cơm, có một người phụ nữ ở ngoài cửa gọi to: "Đội trưởng Chu, anh có ở nhà không?"
Giọng nói có chút sốt ruột, còn ẩn chứa tiếng khóc nức nở.
Đưa tay xoa lên mi tâm, thường tức giận nổi giận cũng không tốt cho nhan sắc.
Thịnh An Ninh rửa mặt xong, nhìn trên giá chậu rửa mặt có treo hai cái khăn lông, một cái màu xanh lá cây, một cái màu trắng, đoán rằng cái màu trắng kia chắc là của chủ cũ, mới cầm lấy lau mặt.
Xoay người chợt nhìn thấy Chu Thời Huân đang cắt bắp cải trắng, tay áo nhung màu xanh lá cây xắn ở chỗ khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay săn chắc, đường nét lưu loát tràn ngập sức mạnh.
Mà động tác thái rau thuần thục nhanh chóng, bắp cải trắng được thái sợi cũng rất đều.
Thịnh An Ninh cảm thán, quả nhiên người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Nhưng do quan hệ giữa chủ cũ và người đàn ông, cô không biết nên mở miệng nói chuyện với anh như thế nào, chắp tay sau lưng đứng một lát, mới dịch lại gần: "Ờm... cần em giúp gì không?"
Động tác Chu Thời Huân hơi khựng lại, anh giương mắt nhìn Thịnh An Ninh: "Chuyện hôm qua em nói là không thể được.”
Thịnh An Ninh hơi bối rối, mới nhớ tới nguyên nhân tối hôm qua chủ cũ cãi nhau với Chu Thời Huân, là cô muốn lên thành phố làm việc, bởi vì đơn vị của Chu Thời Huân hàng năm đều sắp xếp công việc cho người nhà.
Số người đi làm trong thành phố càng có hạn, cô nghe nói năm nay có hai người lên thành phố, một người là đến bệnh viện nhân dân thành phố làm y tá, còn một người là đến nhà trẻ Hồng Tinh trên thành phố làm giáo viên.
Những điều này được sắp xếp dựa trên năng lực và trình độ, cộng thêm mức độ khó khăn của gia đình.
Mặc kệ tính từ phương diện nào, đều không tới phiên chủ cũ, huống chi tâm tư chủ cũ căn bản không phải là công việc, mà là muốn lên thành phố gặp người yêu trước kia của cô ấy.
Cho nên mới nói với Chu Thời Huân cô ấy muốn làm công việc của một giáo viên mầm non.
Chu Thời Huân rất bình tĩnh từ chối cô, sau đó chủ cũ bắt đầu cãi nhau với anh rồi ném đồ.
Thịnh An Ninh ngẫm lại cũng thấy hơi nhức răng, là sao vậy trời? Đã kết hôn rồi mà còn có người yêu ở trên thành phố là sao má?
Thấy sắc mặt Chu Thời Huân lạnh lùng, vội xua tay: "Không phải không phải, em biết mình không đủ tư cách lên thành phố làm việc, anh cứ giao việc đi, em chỉ muốn giúp anh nấu ăn thôi mà.”
Chu Thời Huân liếc cô một cái: "Không cần.”
Thịnh An Ninh đứng ở bên cạnh nhìn Chu Thời Huân nấu ăn, cuối cùng lúc xào rau, Chu Thời Huân thấy vại dầu đã hết, chỉ nhíu mày, đi vào tủ bát lấy ra một lon mỡ heo, múc ra một khối rồi bỏ vào trong nồi.
Hành, gừng, tỏi cho thêm ớt khô, mùi thơm lập tức bùng nổ trong không khí, xộc thẳng vào mũi.
Thịnh An Ninh cảm thấy chắc là do mình quá đói, nên mới chỉ nhìn một nồi bắp cải trắng xào bình thường đã nuốt nước miếng ừng ực rồi.
Cơm trưa rất đơn giản, Chu Thời Huân từ căn tin gọi về một phần thịt kho tàu, thịt mỡ nhiều thịt nạc ít, màu sắc nhạt nhẽo nhìn không ngon miệng chút nào, sau đó chính là bắp cải trắng xào, món chính là bánh bao còn nóng hổi.
Thịnh An Ninh nhìn Chu Thời Huân hâm nóng bánh bao, rất tích cực dọn dẹp bàn, dọn ghế, lại đi lấy đũa.
Chu Thời Huân nhìn thấy hai bộ bát đũa trên bàn mà hời bất ngờ, hôm nay Thịnh An Ninh thật sự quá khác thường, dù sao bình thường hắn ở trước mặt cô thở một chút cô cũng cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi hôi thối của chốn quê đê hèn này.
Im lặng đặt bánh bao và rau củ xuống, Thịnh An Ninh đã rất tự giác ngồi xuống bên ghế đối diện, nhìn chằm chằm bánh bao trên bàn: “Thơm quá, anh giỏi thật đấy.”
Lông mày của Chu Thời Huân giật giật, đoán Thịnh An Ninh đã thay đổi, chỉ sợ là đang thay đổi sách lược để đạt được mục đích mình muốn.
Anh vẫn không nói một lời ngồi xuống đối diện Thịnh An Ninh, cầm lấy bánh bao ăn từng ngụm lớn.
Thịnh An Ninh cũng không cảm thấy mất mặt, với tác động của chủ cũ, người đàn ông đối diện lúc này chắc chắn đang tràn đầy đề phòng đoán cô lại đang giở trò gì.
Yên lặng cắn một miếng bánh bao, nhìn bánh bao bột ngô vàng rực rỡ, nhưng cắn vào trong miệng vừa khô vừa cứng, nuốt xuống có chút hơi rát cổ.
Không giống với bánh ngô mềm mại thơm ngọt mà cô ăn ở khách sạn.
Cô cố vươn cổ nuốt xuống, nhanh chóng nâng bát lên uống vài ngụm nước.
Chu Thời Huân nhìn Thịnh An Ninh một cái rồi cụp mí mắt tiếp tục ăn cơm.
Lúc hai người yên lặng ăn cơm, có một người phụ nữ ở ngoài cửa gọi to: "Đội trưởng Chu, anh có ở nhà không?"
Giọng nói có chút sốt ruột, còn ẩn chứa tiếng khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro