Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn

Chương 4

Đào Tam Nguyệt

2024-07-11 02:26:23

Chu Thời Huân hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng buông đũa xông ra ngoài.

Thịnh An Ninh cũng nhanh chóng buông bát đũa đi theo sau, chỉ thấy người phụ nữ mặt tròn Trương Nhất Mai mới gặp ở trong sân lúc này ôm một đứa bé đang khóc, không biết đứa bé bị sao, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến tím tái.

Bên cạnh còn có một cô gái mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt cũng sốt ruột.

Trương Nhất Mai nhìn thấy Chu Thời Huân, giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy: "Đội trưởng Chu, Sơn Tử nhà tôi bị mắc nghẹn, tôi có đập lưng thế nào cũng vô dụng, Bác sĩ Tiếu nói phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nhưng Đại Cương chồng tôi lại không có ở nhà..."

Cô ấy vừa khóc vừa vỗ mạnh lên lưng đứa bé trong lòng, mà đứa bé rõ ràng đang rất khó thở.

Chu Thời Huân bất chấp suy nghĩ nhiều, bước nhanh qua ôm lấy đứa bé: "Đi, bây giờ chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện.”

“Khoan đã!”

Thịnh An Ninh chạy tới, cô nhìn dáng vẻ khó chịu của đứa bé, bây giờ nhìn tình huống đã vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ chưa kịp chạy tới bệnh viện sẽ chết vì ngạt thở mất.

Bản năng của bác sĩ khiến cô không nghĩ nhiều, chỉ huy Chu Thời Huân: "Đứa bé đã có biểu hiện rất xấu rồi, hơi thở dồn dập khó khăn, đưa đến bệnh viện không kịp đâu, tay anh đè xuống dưới ngực đứa bé một tấc, ấn mạnh lên cho em, nhanh lên!"

Trương Nhất Mai cũng không tin lời Thịnh An Ninh nói, dù sao cô gái ác độc này lúc trước còn từng mắng cô ấy, còn nguyền rủa con của cô ấy chết quách đi nữa chứ.



Cách cô vừa nói ai biết là nó có tác dụng hay không, cô ấy khóc thúc giục Chu Thời Huân: "Đội trưởng Chu, mau, đến bệnh viện, trễ nữa sẽ không kịp mất.”

Cô gái áo sơ mi trắng tên Tiếu Yến, cô ấy tràn đầy địch ý nhìn Thịnh An Ninh một cái, cũng thúc giục Chu Thời Huân: "Anh Chu, nhanh lên, tình trạng của Sơn Tử hiện tại không thể chậm trễ dù chỉ là một khắc!"

Thịnh An Ninh cũng không hy vọng những người này có thể tin tưởng cô ngay, cô bước thẳng lên đoạt lấy đứa bé trong lòng Chu Thời Huân, ôm lấy bé và bắt đầu thực hiện biện pháp sơ cứu.

Hai tay đặt ở dưới ngực đứa nhỏ làm phương pháp cấp cứu Heimlike, để cho cơ bụng đứa nhỏ nhanh chóng nâng lên, áp lực lồng ngực gia tăng, sinh ra lực để phun vật đang kẹt trong khí quản ra.

Chu Thời Huân hơi sửng sốt, thấy Thịnh An Ninh cướp đi đứa bé, sợ sự ngang ngược và tự cho là đúng của cô làm lỡ thời cơ tốt nhất để cứu đứa bé, dù sao đây cũng là một mạng người, khác với sự càn quấy bình thường của cô.

Không nói lời nào lại đưa tay đoạt lấy đứa bé, thuận thế đẩy Thịnh An Ninh ra, dùng giọng điệu nghiêm khắc chưa bao giờ có rống lên: "Thịnh An Ninh! Em còn làm bậy bạ cái gì nữa vậy!”

Thịnh An Ninh lảo đảo vài bước, nặng nề dựa vào khung cửa phía sau, chỉ cảm thấy lưng bị đụng đau, nhưng bây giờ không phải lúc để cãi nhau, mạng của đứa bé không thể trì hoãn thêm được.

Trong mắt cũng bốc lên lửa giận nhìn Chu Thời Huân: "Bây giờ anh đang bỏ lỡ thời cơ tốt nhất của đứa bé đấy Chu Thời Huân! Hôm nay em không thể cứu đứa bé này thì chính em sẽ đền mạng cho nó!"

Nói xong rất quả quyết đoạt lấy đứa bé, nhanh chóng thực hiện biện pháp cấp cứu, nếu như không được, cũng chỉ có thể mở khí quản lấy dị vật ra mà thôi.

Thịnh An Ninh rống lên, lửa giận trong mắt lại mang theo một chút kiên định, như là hoa hồng cháy trong lửa, nóng bỏng lại có gai.



Lại làm cho người ta không hiểu sao làm sẵn sàng tin tưởng cô.

Chu Thời Huân không đoạt lại đứa bé nữa, mà là nhìn Thịnh An Ninh cấp cứu cho nó, rõ ràng thấy tóc trên trán cô đã ướt đẫm, còn có mấy giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống, rơi trên mi mắt.

Trương Nhất Mai căng thẳng gào khóc, muốn đi cướp lại đứa bé, lại bị Chu Thời Huân ngăn lại.

Tiếu Yến sốt ruột giậm chân: "Anh Chu à, đây là mạng người, là chuyện quan trọng, nếu có cách dễ dàng như vậy mà chúng ta cần phải gấp gáp như thế này làm gì?"

Chu Thời Huân mím môi nhìn chằm chằm Thịnh An Ninh, tay lại vô thức nắm thành nắm đấm.

Không biết Thịnh An Ninh đã ấn bao nhiêu cái, cho đến khi miệng đứa nhỏ phun ra một quả táo đỏ, kèm theo một tiếng oa khóc lớn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trương Nhất Mai nghe thấy tiếng con trai khóc, cũng khóc tiến lên ôm lấy con trai: "Sơn Tử, con không sao rồi, ổn rồi con trai.”

Tiếu Yến thấy Thịnh An Ninh thật sự cứu sống đứa bé, cau mày có chút bất mãn: "Cô làm như vậy là quá mạo hiểm, lúc này đây chẳng qua là may mắn thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện cô có chịu trách nhiệm nổi không?"

Thịnh An Ninh lục lọi trong trí nhớ cũng không lục ra được ký ức nào về cô gái trông có vẻ điềm đạm nho nhã này, lúc nãy nghe nói cô ấy hình như là một bác sĩ, loại giọng điệu hống hách này, cô cũng là một người chưa bao giờ bị khinh bỉ, chỉ cười lạnh: "Cô là một bác sĩ mà phương pháp cấp cứu đơn giản như vậy cũng không biết sao? Vậy sao làm bác sĩ được.”

Tiếu Yến đúng thật không phải tốt nghiệp trường y chính quy, chỉ là đi theo bác sĩ trong trấn học qua, có thể là coi như bác sĩ cấp thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tái Sinh Thành Cô Vợ Nhỏ Sắc Sảo Làm Giàu Cho Thôn

Số ký tự: 0