Bán Giá Cao
2024-08-14 06:07:40
Nhờ vào trí nhớ đời trước, Đổng Kiến Huy nhanh chóng đi vào một hiệu thuốc có quy mô lớn, người phụ trách hiệu thuốc là một người đàn ông trung niên.
Sau khi nhìn thấy món đồ Đổng Kiến Huy lấy ra, ông ta cầm nhân sâm lên tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng một lúc.
Phát hiện ra đồ đang cầm trên tay là một cây nhân sâm, vô cùng xinh đẹp, mỗi một cái râu đều được giữ nguyên hết sức hoàn mỹ, ít nhiều có chút kinh ngạc, không chắc chắn số hàng lớn tươi mới này đến từ đâu.
Đặt cẩn thận cây nhân sâm lên quầy, hỏi thử cái giá mà Đổng Kiến Huy muốn.
Muốn nhìn xem người thanh niên trước mắt này, dáng người cao gầy rắn rỏi, đối với giá trị nhân sâm ngoài tự nhiên anh biết được bao nhiêu phần.
Khi nhìn thẳng ánh mắt của anh, cảm thấy anh có sự trầm ổn cơ trí không thể có ở độ tuổi này.
Quần áo trên người cũ nát nhưng bên trong lại sạch sẽ, đoán rằng người này không phải là loại nông dân ngu muội không biết gì.
Đổng Kiến Huy nghe thấy người phụ trách cho anh ra giá, cũng không khách khí với ông ta, trực tiếp đưa ra một cái giá hợp lý, biết chắc ông ta không đáp ứng, kiểu gì cũng cò kè mặc cả với anh một phen.
Quả nhiên, sau khi người phụ trách nghe anh ra giá trong lòng cũng biết là giá đúng, không thể lừa dối, nhìn thoáng qua cái sọt của anh, liền cúi người mời anh đi tới phía sau viện.
Một giờ đồng hồ trôi qua nhanh chóng, ông ta mua hết hai cây nhân sâm với nấm linh chi mà Đổng Kiến Huy có trên tay.
Hai người cũng bởi vì vậy mà kết nhân duyên, Trương Huy là ông chủ của hiệu thuốc này, là người Mạch Quảng, thường xuyên có vài người tai to mặt lớn trong thị trấn tới chỗ ông ta mua hàng tốt.
Vì vậy ông ta lấy hết một lần ba loại hàng tốt của Đổng Kiến Huy, đương nhiên cũng có đủ tiền mặt để trả hết cho anh.
Ở một hiệu thuốc nhỏ bình thường như này, tuyệt đối không thể lấy ra một số tiền lớn như vậy, chắc chắn tiểu tử này cũng biết rõ, cho nên ngay từ đầu anh chỉ đưa một cây nhân sâm.
Cũng vừa đúng lúc ông ta đang chuẩn bị mua một vài dược liệu mới, mới chuẩn bị được số tiền lớn như vậy.
Không nghĩ tới, hôm nay lại được dùng vào việc mua ba món hàng hiếm này.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, hy vọng sau này cậu ta có đồ tốt trực tiếp đem tới chỗ mình bán, nguồn khách của mình rộng rãi, không lo không bán được, bán tráo tay còn có thể kiếm thêm một chút.
Đối với giá cả hôm nay Đổng Kiến Huy cũng coi như vừa lòng, áng chừng cũng ba mươi tờ nhân dân tệ, rời khỏi hiệu thuốc.
Sau khi có tiền rồi, anh đi tới cửa hàng quốc doanh, xem những chiếc máy giặt quần áo hiếm có được trưng bày và hỏi giá cả.
Cảm thấy trước mắt không phải thiếu tiền mà là thiếu máy giặt quần áo.
Món đồ này, bình thường đầu cơ trục lợi cũng không thể có, chỉ có vài lãnh đạo hay công nhân viên chức mới có cơ hội giành lấy phiếu máy giặt.
Bởi vì giá cả đắt đỏ, thông thường lãnh đạo công nhân viên chức sẽ không có được phiếu mua máy giặt.
Sau khi nhìn thấy món đồ Đổng Kiến Huy lấy ra, ông ta cầm nhân sâm lên tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng một lúc.
Phát hiện ra đồ đang cầm trên tay là một cây nhân sâm, vô cùng xinh đẹp, mỗi một cái râu đều được giữ nguyên hết sức hoàn mỹ, ít nhiều có chút kinh ngạc, không chắc chắn số hàng lớn tươi mới này đến từ đâu.
Đặt cẩn thận cây nhân sâm lên quầy, hỏi thử cái giá mà Đổng Kiến Huy muốn.
Muốn nhìn xem người thanh niên trước mắt này, dáng người cao gầy rắn rỏi, đối với giá trị nhân sâm ngoài tự nhiên anh biết được bao nhiêu phần.
Khi nhìn thẳng ánh mắt của anh, cảm thấy anh có sự trầm ổn cơ trí không thể có ở độ tuổi này.
Quần áo trên người cũ nát nhưng bên trong lại sạch sẽ, đoán rằng người này không phải là loại nông dân ngu muội không biết gì.
Đổng Kiến Huy nghe thấy người phụ trách cho anh ra giá, cũng không khách khí với ông ta, trực tiếp đưa ra một cái giá hợp lý, biết chắc ông ta không đáp ứng, kiểu gì cũng cò kè mặc cả với anh một phen.
Quả nhiên, sau khi người phụ trách nghe anh ra giá trong lòng cũng biết là giá đúng, không thể lừa dối, nhìn thoáng qua cái sọt của anh, liền cúi người mời anh đi tới phía sau viện.
Một giờ đồng hồ trôi qua nhanh chóng, ông ta mua hết hai cây nhân sâm với nấm linh chi mà Đổng Kiến Huy có trên tay.
Hai người cũng bởi vì vậy mà kết nhân duyên, Trương Huy là ông chủ của hiệu thuốc này, là người Mạch Quảng, thường xuyên có vài người tai to mặt lớn trong thị trấn tới chỗ ông ta mua hàng tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy ông ta lấy hết một lần ba loại hàng tốt của Đổng Kiến Huy, đương nhiên cũng có đủ tiền mặt để trả hết cho anh.
Ở một hiệu thuốc nhỏ bình thường như này, tuyệt đối không thể lấy ra một số tiền lớn như vậy, chắc chắn tiểu tử này cũng biết rõ, cho nên ngay từ đầu anh chỉ đưa một cây nhân sâm.
Cũng vừa đúng lúc ông ta đang chuẩn bị mua một vài dược liệu mới, mới chuẩn bị được số tiền lớn như vậy.
Không nghĩ tới, hôm nay lại được dùng vào việc mua ba món hàng hiếm này.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, hy vọng sau này cậu ta có đồ tốt trực tiếp đem tới chỗ mình bán, nguồn khách của mình rộng rãi, không lo không bán được, bán tráo tay còn có thể kiếm thêm một chút.
Đối với giá cả hôm nay Đổng Kiến Huy cũng coi như vừa lòng, áng chừng cũng ba mươi tờ nhân dân tệ, rời khỏi hiệu thuốc.
Sau khi có tiền rồi, anh đi tới cửa hàng quốc doanh, xem những chiếc máy giặt quần áo hiếm có được trưng bày và hỏi giá cả.
Cảm thấy trước mắt không phải thiếu tiền mà là thiếu máy giặt quần áo.
Món đồ này, bình thường đầu cơ trục lợi cũng không thể có, chỉ có vài lãnh đạo hay công nhân viên chức mới có cơ hội giành lấy phiếu máy giặt.
Bởi vì giá cả đắt đỏ, thông thường lãnh đạo công nhân viên chức sẽ không có được phiếu mua máy giặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro