Đâm Chậm Lại Mộ...
2024-08-14 06:07:40
Cô ức chế không được phát ra một tiếng rên rỉ.
"Ư~~"
Ngay sau cú va chạm, cô phát ra từng tiếng nhỏ âm thanh đứt quãng.
"Anh chậm ~~~~ chút, sắp xuyên qua a~~~"
Những khớp xương rõ ràng trên ngón tay sạch sẽ trắng nõn nắm chặt tấm khăn trải giường đã được giặt sạch đến trắng tinh tươm dưới người cô,
Vừa trải qua chuyện giường chiếu kéo dài cách đây không lâu, cơ thể lại lần nữa chịu đựng sự xâm nhập của dị vật.
Cơ thể theo sự ra vào cọ xát của côn thịt nóng hổi dưới thân, xuất hiện thứ gì đó kỳ dị, trong cơ thể không ngừng phân bố ra dịch thể trong suốt.
Trong quá trình ma sát phát ra tiếng ‘bạch’.
Cơ thể sáng oánh liên tục bị đâm mạnh mẽ, trong lúc đó, mái tóc đen được buộc lên đều bị va chạm đến rơi lả tả.
Đổng Kiến Huy đè lên người cô, dáng người thon dài cao lớn, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đường cong cơ bắp uyển chuyển rõ ràng, tràn đầy sức mạnh.
Giờ phút này, anh đang thở gấp đến không xong, mạnh mẽ đưa đẩy eo, tại hoa huyệt căng mọng và ướt sũng của vợ mình, ra vào chơi đùa.
Sức lực quá lớn làm cho chiếc giường liên tục phát ra những tiếng kẽo kẹt có quy luật, như thể sẽ có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Mà Đổng Kiến Huy thì không hề ngắt quãng va chạm, thở gấp trầm khàn, không ngừng lẩm bẩm nói.
"Vợ à, vợ, đừng rời xa anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời."
Dư Mạn Linh đã bị khoái cảm thay thế lý trí, căn bản không chú ý đến những gì người đàn ông trên người cô đang lẩm bẩm.
Hưởng thụ cảm giác thoải mái và sung sướng khi được anh ôm vào lòng.
Cứ như vậy, cô bị Đổng Kiến Huy dùng nhiều tư thế xấu hổ lăn qua lộn lại, cuối cùng ở tư thế ngồi trên người mặt đối mặt nhau, hai người đồng thời đạt đến cao trào một cách vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Đổng Kiến Huy đã tỉnh giấc.
Anh rón rén rút cánh tay đang gối dưới người vợ về, trần như nhộng bước xuống giường.
Cẩn thận bế con gái lên giường nhỏ, đặt bên cạnh vợ, lại đắp cho bé một chiếc chăn nhỏ.
Sau đó hắn mới mặc vào quần áo sạch sẽ sờn rách, vén rèm đi ra khỏi phòng, mở chốt cửa, đi vào nhà vệ sinh khô cạn nước trong sân để xả lũ.
Đời trước trải qua mấy chục năm quần là áo lụa, anh thực sự không chịu nổi mùi khô khan, ám khói của nhà vệ sinh.
Anh quyết định hôm nay ra ngoài trở về, phải cải tạo nhà vệ sinh khô này một chút.
Anh tùy tiện đánh răng và rửa mặt bằng nước lạnh.
Anh vào bếp, nhóm lửa làm một bữa sáng đơn giản.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, trời cũng đã sáng hẳn.
Sợ chậm trễ, anh rón rén thu dọn đồ đạc, nhìn một lớn một nhỏ còn đang ngủ say trên giường, anh bước tới, xuyên qua bóng tối mờ mịt, nhẹ nhàng hôn lên mặt hai người một cái.
Anh cầm đồ theo, qua loa ngậm một miếng bánh mì khô khốc, từ bên ngoài đóng cửa lại, đi ra khỏi nhà.
Hôm nay có hợp chợ, tuy thời gian còn sớm nhưng trên đường đã có nhiều người đi lại.
Thời đại bây giờ, ở quê ai mà có được một chiếc xe đạp có hai mươi tám cái căm xe lớn, thì coi như điều kiện vô cùng tốt rồi, nên hầu như đại bộ phận ai cũng đi bộ bằng chân.
Anh tay dài chân dài, tuổi trẻ tráng kiện, đi đường cũng mau.
Vốn dự định mau chóng hoàn thành công việc rồi đi mua ít đồ, nên không dám chậm trễ, anh dùng tốc độ nhanh nhất bắt chuyến xe buýt sớm nhất ở nội thành để lên trấn trên.
Nhìn phong cảnh ven đường, anh nghĩ đến số tiền mình có thể kiếm được trong hai năm với tốc độ nhanh nhất, để đảm bảo hai năm sau anh sẽ có đủ tài chính đến phía bắc để phát triển.
Bất tri bất giác, chiếc xe chạy lắc lư trên đường cũng đã đến thị trấn.
Giờ phút này ở thị trấn đã xuất hiện thêm nhiều những chiếc xe ba bánh, nhưng những chiếc ô tô nhỏ bốn bánh vẫn còn rất hiếm.
"Ư~~"
Ngay sau cú va chạm, cô phát ra từng tiếng nhỏ âm thanh đứt quãng.
"Anh chậm ~~~~ chút, sắp xuyên qua a~~~"
Những khớp xương rõ ràng trên ngón tay sạch sẽ trắng nõn nắm chặt tấm khăn trải giường đã được giặt sạch đến trắng tinh tươm dưới người cô,
Vừa trải qua chuyện giường chiếu kéo dài cách đây không lâu, cơ thể lại lần nữa chịu đựng sự xâm nhập của dị vật.
Cơ thể theo sự ra vào cọ xát của côn thịt nóng hổi dưới thân, xuất hiện thứ gì đó kỳ dị, trong cơ thể không ngừng phân bố ra dịch thể trong suốt.
Trong quá trình ma sát phát ra tiếng ‘bạch’.
Cơ thể sáng oánh liên tục bị đâm mạnh mẽ, trong lúc đó, mái tóc đen được buộc lên đều bị va chạm đến rơi lả tả.
Đổng Kiến Huy đè lên người cô, dáng người thon dài cao lớn, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đường cong cơ bắp uyển chuyển rõ ràng, tràn đầy sức mạnh.
Giờ phút này, anh đang thở gấp đến không xong, mạnh mẽ đưa đẩy eo, tại hoa huyệt căng mọng và ướt sũng của vợ mình, ra vào chơi đùa.
Sức lực quá lớn làm cho chiếc giường liên tục phát ra những tiếng kẽo kẹt có quy luật, như thể sẽ có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Mà Đổng Kiến Huy thì không hề ngắt quãng va chạm, thở gấp trầm khàn, không ngừng lẩm bẩm nói.
"Vợ à, vợ, đừng rời xa anh, anh sẽ đối tốt với em cả đời."
Dư Mạn Linh đã bị khoái cảm thay thế lý trí, căn bản không chú ý đến những gì người đàn ông trên người cô đang lẩm bẩm.
Hưởng thụ cảm giác thoải mái và sung sướng khi được anh ôm vào lòng.
Cứ như vậy, cô bị Đổng Kiến Huy dùng nhiều tư thế xấu hổ lăn qua lộn lại, cuối cùng ở tư thế ngồi trên người mặt đối mặt nhau, hai người đồng thời đạt đến cao trào một cách vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Đổng Kiến Huy đã tỉnh giấc.
Anh rón rén rút cánh tay đang gối dưới người vợ về, trần như nhộng bước xuống giường.
Cẩn thận bế con gái lên giường nhỏ, đặt bên cạnh vợ, lại đắp cho bé một chiếc chăn nhỏ.
Sau đó hắn mới mặc vào quần áo sạch sẽ sờn rách, vén rèm đi ra khỏi phòng, mở chốt cửa, đi vào nhà vệ sinh khô cạn nước trong sân để xả lũ.
Đời trước trải qua mấy chục năm quần là áo lụa, anh thực sự không chịu nổi mùi khô khan, ám khói của nhà vệ sinh.
Anh quyết định hôm nay ra ngoài trở về, phải cải tạo nhà vệ sinh khô này một chút.
Anh tùy tiện đánh răng và rửa mặt bằng nước lạnh.
Anh vào bếp, nhóm lửa làm một bữa sáng đơn giản.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, trời cũng đã sáng hẳn.
Sợ chậm trễ, anh rón rén thu dọn đồ đạc, nhìn một lớn một nhỏ còn đang ngủ say trên giường, anh bước tới, xuyên qua bóng tối mờ mịt, nhẹ nhàng hôn lên mặt hai người một cái.
Anh cầm đồ theo, qua loa ngậm một miếng bánh mì khô khốc, từ bên ngoài đóng cửa lại, đi ra khỏi nhà.
Hôm nay có hợp chợ, tuy thời gian còn sớm nhưng trên đường đã có nhiều người đi lại.
Thời đại bây giờ, ở quê ai mà có được một chiếc xe đạp có hai mươi tám cái căm xe lớn, thì coi như điều kiện vô cùng tốt rồi, nên hầu như đại bộ phận ai cũng đi bộ bằng chân.
Anh tay dài chân dài, tuổi trẻ tráng kiện, đi đường cũng mau.
Vốn dự định mau chóng hoàn thành công việc rồi đi mua ít đồ, nên không dám chậm trễ, anh dùng tốc độ nhanh nhất bắt chuyến xe buýt sớm nhất ở nội thành để lên trấn trên.
Nhìn phong cảnh ven đường, anh nghĩ đến số tiền mình có thể kiếm được trong hai năm với tốc độ nhanh nhất, để đảm bảo hai năm sau anh sẽ có đủ tài chính đến phía bắc để phát triển.
Bất tri bất giác, chiếc xe chạy lắc lư trên đường cũng đã đến thị trấn.
Giờ phút này ở thị trấn đã xuất hiện thêm nhiều những chiếc xe ba bánh, nhưng những chiếc ô tô nhỏ bốn bánh vẫn còn rất hiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro