Biểu Hiện Vô Cù...
2024-08-14 06:07:40
Nghĩ lại hiện tại trong nhà nhiều người, anh lo lắng lên núi đào đồ bị truyền ra ngoài cũng là chuyện bình thường.
Cô giương mắt nhìn chồng mình gần trong gang tấc. Trong khoảng thời gian này, dường như anh lại đen thêm một chút, nhưng với đôi lông mày rậm rạp cũng thể trạng cao lớn, thành ra anh lại càng thêm vẻ anh tuấn.
Đổng Kiến Huy nhận thấy được tầm mắt của vợ mình, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, vui tươi hớn hở mà hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của vợ mình.
“Hôm nay có ăn được nhiều cơm không?” Khi nói chuyện bàn tay to thô ráp nóng bỏng của anh lại sờ soạng ở trên người cô: “Anh không ở nhà thì em phải ăn thật nhiều cơm đấy, ăn nhiều cho béo lên một chút, em gầy quá!”
Theo hành động của anh, cơ thể đang ôm bé con của Dư Mạn Linh bỗng nhiên cứng đờ, đã thế trong nhà còn nhiều người như vậy. Cô vừa định phát tác thì nghe thấy giọng nói của chị dâu cả.
“Chú ba đã trở lại à? Vậy em giúp đỡ vợ em tiếp đón mọi người nhé, chị cần phải trở về. Ba thằng nhãi ranh trong nhà sắp tan học rồi.” Khi nói chuyện, cô ấy đặt phích nước nóng ở bệ bếp rồi cúi đầu cởi tạp dề bên hông ra.
Dư Mạn Linh thấy chị dâu cả phải đi, vội vàng nói.
“Chị dâu, chị chờ một chút.” Nói xong thì giao bé con trong lòng ngực cho Đổng Kiến Huy đang đứng bên cạnh.
Sau đó cô ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng vào phòng. Chỉ một lát sau cô đã đi ra, trong tay xách theo một túi kẹo nhỏ, khóe mắt liếc Đổng Kiến Huy một cái, sợ anh không vui vẻ.
Thấy anh chỉ lo cúi đầu đùa với bé con trong lòng ngực, vốn dĩ không để ý về phía mình, lúc này cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô không thương lượng với anh mà đã đưa kẹo mà anh mua cho mình cho mấy đứa trẻ nhà chị dâu cả, nên chỉ sợ hãi anh không vui vẻ.
Tuy rằng bản thân cũng luyến tiếc mà không ăn, nhưng sau khi gả đến đây, nhà chị dâu cả đã giúp đỡ cuộc sống của mình không ít lần.
Hôm nay cũng vậy, biết bên này có rất nhiều thôn dân đến xem tủ lạnh, cô ấy lập tức bỏ lại những việc đang làm dở của mình mà đến đây hỗ trợ chăm sóc, nên bản thân cô mới không luống cuống tay chân như vậy và có thời gian rảnh để chăm sóc bé con.
Lúc trước trong nhà đúng thật không thể lấy ra được cái gì, chỉ có thể giúp đỡ mọi người làm chút công việc lặt vặt. Hiện tại đã có một chút cửa cải nên cũng muốn tặng cho cô ấy một chút.
Đưa kẹo trong tay cho cô ấy rồi nói.
“Chị dâu, cái này là Kiến Huy mua, chị cầm về cho bọn Nhị Đản ăn.”
Vợ của anh cả Đồng trừng lớn mắt nhìn gói kẹo trong tay cô, cảm thấy quá đắt, nói cái gì cũng không chịu cầm.
Nhưng mà vì Dư Mạn Linh kiên trì nên cô ấy mới có chút xấu hổ mà cầm lấy đồ rồi rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, Dư Mạn Linh lại thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua sắc mặt Đổng Kiến Huy, mở miệng giải thích nói.
“Hôm nay chị dâu cả bận giúp đỡ ở đây một ngày, may có chị ấy nên em mới có có thời gian chăm sóc con mà không đến mức bị đói bụng.”
Nghe thấy vợ mình cụp mi rũ mắt giải thích với mình, trong lòng Đổng Kiến Huy lại đau đớn một trận. Mấy ngày nay, khi vợ ở trước mặt mình vẫn rất chú ý cẩn thận, dường như sợ mình tức giận.
Cô như bây giờ là biểu hiện của cực độ không có bất kỳ cái cảm giác an toàn gì, đều là do mình tạo thành!
Dư Mạn Linh thấy anh nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào thì có chút căng thẳng, tay nắm chặt đồng thời không tự giác mà túm lấy áo lông mới tinh của mình.
“Nếu mà anh không thích thì lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.”
Nhìn vợ đang đứng ở trước mặt, Đổng Kiến Huy biết cô lại hiểu lầm mình, một túi kẹo mà thôi, sao mình phải tức giận với cô làm gì.
Hôm nay cứ cho là cô đưa cái nhà này cho anh cả và chị dâu cả thì bản thân cũng không nỡ nói một câu nặng lời với cô!
Nếu không phải trong lòng đang ôm bé con thì anh thật muốn ôm lấy c rồi đả thông tư tưởng cho cô một chút.
Không được, chuyện này không thể lại kéo dài như vậy, nhất định phải nói rõ với cô mới được, nếu không thì cứ nhìn thấy dáng vẻ chú ý cẩn thận của cô khi đứng trước mặt mình thì sớm muộn gì anh cũng bị cô làm cho đau lòng chết.
Đối diện với ánh mắt bất an của vợ, anh mở miệng nhẹ nhàng nói với cô.
“Cái nhà này đều là của em, em muốn làm thế nào cũng được, không cần để ý đến anh. Ngày mai trở về, anh lại mua cho em là được.”
Nghe thấy anh nói, Dư Mạn Linh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình một lúc lâu, thấy anh không giống như là đang giận dỗi với mình, lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Đổng Kiến Huy không bỏ qua từng biểu cảm dù nhỏ nhất của vợ mình, quyết định đêm nay nằm ở trên giường không thể vừa ngả đầu xuống đã ngủ, phải nói chuyện rõ ràng với cô mới được!
Cô giương mắt nhìn chồng mình gần trong gang tấc. Trong khoảng thời gian này, dường như anh lại đen thêm một chút, nhưng với đôi lông mày rậm rạp cũng thể trạng cao lớn, thành ra anh lại càng thêm vẻ anh tuấn.
Đổng Kiến Huy nhận thấy được tầm mắt của vợ mình, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, vui tươi hớn hở mà hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của vợ mình.
“Hôm nay có ăn được nhiều cơm không?” Khi nói chuyện bàn tay to thô ráp nóng bỏng của anh lại sờ soạng ở trên người cô: “Anh không ở nhà thì em phải ăn thật nhiều cơm đấy, ăn nhiều cho béo lên một chút, em gầy quá!”
Theo hành động của anh, cơ thể đang ôm bé con của Dư Mạn Linh bỗng nhiên cứng đờ, đã thế trong nhà còn nhiều người như vậy. Cô vừa định phát tác thì nghe thấy giọng nói của chị dâu cả.
“Chú ba đã trở lại à? Vậy em giúp đỡ vợ em tiếp đón mọi người nhé, chị cần phải trở về. Ba thằng nhãi ranh trong nhà sắp tan học rồi.” Khi nói chuyện, cô ấy đặt phích nước nóng ở bệ bếp rồi cúi đầu cởi tạp dề bên hông ra.
Dư Mạn Linh thấy chị dâu cả phải đi, vội vàng nói.
“Chị dâu, chị chờ một chút.” Nói xong thì giao bé con trong lòng ngực cho Đổng Kiến Huy đang đứng bên cạnh.
Sau đó cô ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng vào phòng. Chỉ một lát sau cô đã đi ra, trong tay xách theo một túi kẹo nhỏ, khóe mắt liếc Đổng Kiến Huy một cái, sợ anh không vui vẻ.
Thấy anh chỉ lo cúi đầu đùa với bé con trong lòng ngực, vốn dĩ không để ý về phía mình, lúc này cô mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô không thương lượng với anh mà đã đưa kẹo mà anh mua cho mình cho mấy đứa trẻ nhà chị dâu cả, nên chỉ sợ hãi anh không vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng bản thân cũng luyến tiếc mà không ăn, nhưng sau khi gả đến đây, nhà chị dâu cả đã giúp đỡ cuộc sống của mình không ít lần.
Hôm nay cũng vậy, biết bên này có rất nhiều thôn dân đến xem tủ lạnh, cô ấy lập tức bỏ lại những việc đang làm dở của mình mà đến đây hỗ trợ chăm sóc, nên bản thân cô mới không luống cuống tay chân như vậy và có thời gian rảnh để chăm sóc bé con.
Lúc trước trong nhà đúng thật không thể lấy ra được cái gì, chỉ có thể giúp đỡ mọi người làm chút công việc lặt vặt. Hiện tại đã có một chút cửa cải nên cũng muốn tặng cho cô ấy một chút.
Đưa kẹo trong tay cho cô ấy rồi nói.
“Chị dâu, cái này là Kiến Huy mua, chị cầm về cho bọn Nhị Đản ăn.”
Vợ của anh cả Đồng trừng lớn mắt nhìn gói kẹo trong tay cô, cảm thấy quá đắt, nói cái gì cũng không chịu cầm.
Nhưng mà vì Dư Mạn Linh kiên trì nên cô ấy mới có chút xấu hổ mà cầm lấy đồ rồi rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, Dư Mạn Linh lại thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua sắc mặt Đổng Kiến Huy, mở miệng giải thích nói.
“Hôm nay chị dâu cả bận giúp đỡ ở đây một ngày, may có chị ấy nên em mới có có thời gian chăm sóc con mà không đến mức bị đói bụng.”
Nghe thấy vợ mình cụp mi rũ mắt giải thích với mình, trong lòng Đổng Kiến Huy lại đau đớn một trận. Mấy ngày nay, khi vợ ở trước mặt mình vẫn rất chú ý cẩn thận, dường như sợ mình tức giận.
Cô như bây giờ là biểu hiện của cực độ không có bất kỳ cái cảm giác an toàn gì, đều là do mình tạo thành!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Mạn Linh thấy anh nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào thì có chút căng thẳng, tay nắm chặt đồng thời không tự giác mà túm lấy áo lông mới tinh của mình.
“Nếu mà anh không thích thì lần sau em sẽ không làm như vậy nữa.”
Nhìn vợ đang đứng ở trước mặt, Đổng Kiến Huy biết cô lại hiểu lầm mình, một túi kẹo mà thôi, sao mình phải tức giận với cô làm gì.
Hôm nay cứ cho là cô đưa cái nhà này cho anh cả và chị dâu cả thì bản thân cũng không nỡ nói một câu nặng lời với cô!
Nếu không phải trong lòng đang ôm bé con thì anh thật muốn ôm lấy c rồi đả thông tư tưởng cho cô một chút.
Không được, chuyện này không thể lại kéo dài như vậy, nhất định phải nói rõ với cô mới được, nếu không thì cứ nhìn thấy dáng vẻ chú ý cẩn thận của cô khi đứng trước mặt mình thì sớm muộn gì anh cũng bị cô làm cho đau lòng chết.
Đối diện với ánh mắt bất an của vợ, anh mở miệng nhẹ nhàng nói với cô.
“Cái nhà này đều là của em, em muốn làm thế nào cũng được, không cần để ý đến anh. Ngày mai trở về, anh lại mua cho em là được.”
Nghe thấy anh nói, Dư Mạn Linh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mình một lúc lâu, thấy anh không giống như là đang giận dỗi với mình, lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Đổng Kiến Huy không bỏ qua từng biểu cảm dù nhỏ nhất của vợ mình, quyết định đêm nay nằm ở trên giường không thể vừa ngả đầu xuống đã ngủ, phải nói chuyện rõ ràng với cô mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro