Người Không Xây...
2024-08-14 06:07:40
Sáng sớm hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Đổng Kiến Huy đã cầm sọt, mang theo ba cái màn thầu, lưng đeo một bình nước rồi leo lên núi.
Dựa theo con đường trong ký ức, đi được khoảng hai giờ đồng hồ thì anh vô cùng thuận lợi tìm được sâm. Anh lấy công cụ ra rồi bắt đầu bận rộn.
Sắp đến giữa trưa, anh cũng đã đào được nhân sâm lên.
Ngồi ở tại chỗ rồi ăn bánh bao do mình mang theo xong thì uống hết nửa bình nước.
Nhìn thấy thời gian còn sớm anh vẫn chưa lập tức xuống núi, mà muốn thử thời vận nên tìm kiếm chung quanh của một vài cây khô.
Quả nhiên, thật đúng là làm anh phát hiện món hàng hoá lớn.
Sau khi nhìn thấy thứ đó, anh nhanh chóng bước qua đó.
Lúc này mới phát hiện, không chỉ có một cái linh chi, bên cạnh còn có bốn cái có hình dạng lớn nhỏ không giống nhau.
Lập tức cảm thấy lần lên núi của hôm nay này thật đáng giá, tại sao trước kia lại không phát hiện khắp nơi trong núi sâu này đều là bảo bối.
Anh buông sọt, cắt một chút lá cây cỏ rồi lót vào đáy sọt, lấy ra con dao sắc bén rồi cắt linh chi xuống, đặt thật cẩn thận ở bên trong sọt.
Chuẩn bị thật tốt những cái này xong rồi lại lót một lớp cỏ thật dày ở trên.
Lúc này mới quay đầu xuống núi.
Mà lúc này ở nhà anh, một vài thôn dân đã biết anh mua tủ lạnh, tò mò liên tục tới cửa, muốn nhìn một chút xem tủ lạnh mà người thành phố nói sẽ trông như thế nào.
Cứ như vậy, cả một ngày nay, nhà anh đều vô cùng náo nhiệt, dòng người đến rồi đi hết đợt này đến đợt khác
Trong lúc đó có vài thôn dân nhìn thấy Đổng Kiến Tường bảo người đưa tới từng đống nguyên vật liệu xây nhà ở, dò hỏi anh ấy mới biết được Đổng Kiến Huy muốn xây dựng nhà ở, sau đó liên tục bày ra biểu cảm kinh ngạc, nói cái gì cũng đều có.
Mọi người đều cảm thấy Đổng Kiến Huy không xây nổi cái nhà, cảm thấy anh không có nhiều tiền như vậy!
Thậm chí họ lén nghị luận sau lưng anh sẽ không sống nổi, tốn nhiều tiền như vậy để mua cái hộp sắt không dùng được vào việc gì, lãng phí tiền không nói, chưa kể còn lãng phí điện!
Ngày này, Dư Mạn Linh chỉ ứng phó với thôn dân tới nhà xem tủ lạnh thôi đã mệt quá sức, cô cảm thấy hôm nay trong nhà còn náo nhiệt hơn cả với lúc kết hôn.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống để nghỉ ngơi một lát thì nhìn thấy Đổng Kiến Huy xách theo sọt đã trở lại.
Trong mắt lập tức có ánh sáng, ôm bé con rồi đi về phía anh.
“Hôm nay sao anh lại về sớm vậy?” Vừa nói chuyện vừa nhìn đến sọt trúc của anh đã chất đầy lá cây và cỏ.
Đã vài lần như này, chỉ cần nhìn sọt trúc của anh được che kín cỏ là đã đoán được bên trong có cái gì.
Dù thế nào cũng có chút buồn bực, sao vận khí của anh lại tốt như vậy, loại đồ như sâm núi hoang dã này đều là tình cờ gặp chứ không thể cầu, anh lên núi mà khi trở về thì nhiều lần đều sẽ mang theo đồ.
Đổng Kiến Huy thấy vợ mặc áo lông đỏ mới tinh, khiến cho làn da càng thêm mịn màng trắng nõn.
Chỉ nhìn một lần là đã khiến ánh mắt thêm rạng rỡ, sau khi cô đi đến trước mặt mình, anh khom lưng cúi đầu muốn hôn lên má cô, nhưng cô né tránh với gương mặt đỏ bừng.
Dư Mạn Linh thấy người này không nghiêm túc chút nào, ban ngày ban mặt động một chút đều phải hôn mình, vì vậy mở miệng nhắc nhở nói.
“Văn Văn cùng chị dâu cả đều đang ở đây!”
Nghe thấy vợ nói, lúc này Đổng Kiến Huy mới chú ý tới, trong phòng còn có mấy thôn dân đang tò mò nhìn về vợ mình.
Dư Mạn Linh nhìn ra anh không không hiểu, mở miệng giải thích nói.
“Bà con đều muốn nhìn tủ lạnh có cái hình dạng gì một chút, cũng may có chị dâu cả đến đây giúp đỡ ứng phó.”
Đổng Kiến Huy gật đầu, khi muốn bế bé con từ trong lòng cô, cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình có chút bẩn, nên liền xách sọt đi vào phòng bếp.
Khi thấy vợ đi theo, anh khom lưng nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai cô.
Dư Mạn Linh nhìn sọt một chút rồi gật đầu.
“Đã biết.”
Tuy rằng không biết anh đã mang bao nhiêu đồ trở về, thế nhưng sáng mai còn phải đi vào trong thành, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều.
Trời còn chưa sáng, Đổng Kiến Huy đã cầm sọt, mang theo ba cái màn thầu, lưng đeo một bình nước rồi leo lên núi.
Dựa theo con đường trong ký ức, đi được khoảng hai giờ đồng hồ thì anh vô cùng thuận lợi tìm được sâm. Anh lấy công cụ ra rồi bắt đầu bận rộn.
Sắp đến giữa trưa, anh cũng đã đào được nhân sâm lên.
Ngồi ở tại chỗ rồi ăn bánh bao do mình mang theo xong thì uống hết nửa bình nước.
Nhìn thấy thời gian còn sớm anh vẫn chưa lập tức xuống núi, mà muốn thử thời vận nên tìm kiếm chung quanh của một vài cây khô.
Quả nhiên, thật đúng là làm anh phát hiện món hàng hoá lớn.
Sau khi nhìn thấy thứ đó, anh nhanh chóng bước qua đó.
Lúc này mới phát hiện, không chỉ có một cái linh chi, bên cạnh còn có bốn cái có hình dạng lớn nhỏ không giống nhau.
Lập tức cảm thấy lần lên núi của hôm nay này thật đáng giá, tại sao trước kia lại không phát hiện khắp nơi trong núi sâu này đều là bảo bối.
Anh buông sọt, cắt một chút lá cây cỏ rồi lót vào đáy sọt, lấy ra con dao sắc bén rồi cắt linh chi xuống, đặt thật cẩn thận ở bên trong sọt.
Chuẩn bị thật tốt những cái này xong rồi lại lót một lớp cỏ thật dày ở trên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này mới quay đầu xuống núi.
Mà lúc này ở nhà anh, một vài thôn dân đã biết anh mua tủ lạnh, tò mò liên tục tới cửa, muốn nhìn một chút xem tủ lạnh mà người thành phố nói sẽ trông như thế nào.
Cứ như vậy, cả một ngày nay, nhà anh đều vô cùng náo nhiệt, dòng người đến rồi đi hết đợt này đến đợt khác
Trong lúc đó có vài thôn dân nhìn thấy Đổng Kiến Tường bảo người đưa tới từng đống nguyên vật liệu xây nhà ở, dò hỏi anh ấy mới biết được Đổng Kiến Huy muốn xây dựng nhà ở, sau đó liên tục bày ra biểu cảm kinh ngạc, nói cái gì cũng đều có.
Mọi người đều cảm thấy Đổng Kiến Huy không xây nổi cái nhà, cảm thấy anh không có nhiều tiền như vậy!
Thậm chí họ lén nghị luận sau lưng anh sẽ không sống nổi, tốn nhiều tiền như vậy để mua cái hộp sắt không dùng được vào việc gì, lãng phí tiền không nói, chưa kể còn lãng phí điện!
Ngày này, Dư Mạn Linh chỉ ứng phó với thôn dân tới nhà xem tủ lạnh thôi đã mệt quá sức, cô cảm thấy hôm nay trong nhà còn náo nhiệt hơn cả với lúc kết hôn.
Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống để nghỉ ngơi một lát thì nhìn thấy Đổng Kiến Huy xách theo sọt đã trở lại.
Trong mắt lập tức có ánh sáng, ôm bé con rồi đi về phía anh.
“Hôm nay sao anh lại về sớm vậy?” Vừa nói chuyện vừa nhìn đến sọt trúc của anh đã chất đầy lá cây và cỏ.
Đã vài lần như này, chỉ cần nhìn sọt trúc của anh được che kín cỏ là đã đoán được bên trong có cái gì.
Dù thế nào cũng có chút buồn bực, sao vận khí của anh lại tốt như vậy, loại đồ như sâm núi hoang dã này đều là tình cờ gặp chứ không thể cầu, anh lên núi mà khi trở về thì nhiều lần đều sẽ mang theo đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Kiến Huy thấy vợ mặc áo lông đỏ mới tinh, khiến cho làn da càng thêm mịn màng trắng nõn.
Chỉ nhìn một lần là đã khiến ánh mắt thêm rạng rỡ, sau khi cô đi đến trước mặt mình, anh khom lưng cúi đầu muốn hôn lên má cô, nhưng cô né tránh với gương mặt đỏ bừng.
Dư Mạn Linh thấy người này không nghiêm túc chút nào, ban ngày ban mặt động một chút đều phải hôn mình, vì vậy mở miệng nhắc nhở nói.
“Văn Văn cùng chị dâu cả đều đang ở đây!”
Nghe thấy vợ nói, lúc này Đổng Kiến Huy mới chú ý tới, trong phòng còn có mấy thôn dân đang tò mò nhìn về vợ mình.
Dư Mạn Linh nhìn ra anh không không hiểu, mở miệng giải thích nói.
“Bà con đều muốn nhìn tủ lạnh có cái hình dạng gì một chút, cũng may có chị dâu cả đến đây giúp đỡ ứng phó.”
Đổng Kiến Huy gật đầu, khi muốn bế bé con từ trong lòng cô, cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình có chút bẩn, nên liền xách sọt đi vào phòng bếp.
Khi thấy vợ đi theo, anh khom lưng nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai cô.
Dư Mạn Linh nhìn sọt một chút rồi gật đầu.
“Đã biết.”
Tuy rằng không biết anh đã mang bao nhiêu đồ trở về, thế nhưng sáng mai còn phải đi vào trong thành, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro