Cút
2024-08-14 06:07:40
Anh bước chân đi lên, nhấc chân đạp lên giữa hai chân anh ta, cong lưng xuống, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ tàn nhẫn, nhìn thẳng vào người đang nằm trên mặt đất.
“Lần sau còn dám há mồm nói những lời thối tha như vậy, ông đây sẽ khâu cả mồm trên mồm dưới lại đấy.” Nói xong thì tăng thêm sức đạp một cái vào đũng quần của anh ta.
Tưởng Tử nằm trên mặt đất, bất chấp ngực đau đớn, đôi tay nâng chân to đang đạp lên đũng quần của mình, gân cổ lên ồn ào.
“Đau, đau quá, anh Huy, em sai rồi, sẽ không bao giờ nói bậy nữa”
Hai người còn lại đều bị một màn dọa cho đến nỗi nửa ngày rồi mà không tìm lại được giọng nói của mình.
Nhìn thấy quanh thân Đổng Kiến Huy toát ra vẻ lạnh lùng, ở trong bóng đêm càng thêm có vẻ làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thành ra không có ai dám tiến lên khuyên anh.
Từ nhỏ bọn họ đã rất sợ anh, đánh nhau đến không quan tâm sống chết. Nhưng đây là lần đầu thấy anh mới chỉ hơi tức giận một chút đã đá người ngã lăn ra như sư tử ăn thịt người, khiến người ta lạnh buốt cả sống lưng.
Đổng Kiến Huy sợ anh ta gào lên ảnh hưởng đến vợ mình, không muốn cô nhìn thấy một mặt bạo lực của mình, miễn cho lại dọa đến cô, thì mất còn nhiều hơn được.
Thật vất vả đến bây giờ vợ mới cho mình chạm vào, chẳng may bởi vì chút chuyện này, làm cô lại sợ hãi anh, thì lại phiền phức!
Anh đứng thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất rồi thu chân lại.
“Cút!”
Hai người còn lại nâng Tường Tử ở trên mặt đất lên, đồng thanh nói về phía Đổng Kiến Huy.
“Bọn em đi trước, anh Huy.”
Sau khi bọn họ rời đi, Đổng Kiến Huy thu hồi vẻ lạnh lùng, nhấc chân bước vào sân rồi chốt cửa lại.
Dư Mạn Linh vẫn còn đang ngồi ở trong phòng, từ lúc Đổng Kiến Huy đi ra ngoài là lập tức ngồi không yên, mỗi một phút mỗi một giây đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy anh đi lâu rồi mà không trở về, trong lòng cô cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Rõ ràng còn đói bụng, nhưng nhìn đồ ăn vẫn còn nóng hổi ở trên bàn mà anh không ở đây thì chỉ một miếng thôi cô cũng không nuốt trôi được.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhìn thấy anh thay đổi, bỗng dưng cô lại nổi lên chút hy vọng với anh!
Không cần phải đại phú đại quý khi đi theo anh, chỉ hy vọng anh có thể an phận sinh sống là được rồi.
Nhưng nếu mà lại uống rượu, bài bạc lần nữa thì bản thân phải làm sao bây giờ? Đứa bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không có cách nào mang theo con bé đi ra ngoài làm việc.
Khi cô đang hết sức phân tâm thì nghe thấy âm thanh bước chân đều đều, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đi đến từ trong ánh trăng.
Giờ phút này, con ngươi tĩnh mịch nặng nề lập tức có ánh sáng.
Thế mà anh thật sự không đi theo mấy tên hư hỏng đi ra ngoài lêu lổng.
Khi cô vẫn còn đang ngẩn người, Đổng Kiến Huy đã đi đến phía sau cô, cúi đầu khom lưng ôm cô vào lòng rồi hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của vợ mình, toả ra hơi thở sạch sẽ nóng bỏng rồi hỏi.
“Làm sao vậy? Chồng em vừa đi ra ngoài một lát mà khi trở về đã thành không quen biết rồi sao?” Vừa nói anh vừa đặt đôi đũa vào trong tay cô.
Sau đó ngồi xuống ở trước bàn, cầm lấy chiếc bánh bao ngũ cốc mới ăn được một nửa của mình, há miệng thật to rồi tiếp tục ăn.
Dư Mạn Linh có chút không phản ứng kịp, không thể tin được đây là sự thật nên vô thức hỏi.
“Thật sự về sau sẽ không lêu lổng với bọn họ nữa?”
Nghe thấy vợ hỏi, Đổng Kiến Huy nuốt miếng bánh bao ngũ cốc trong miệng xuống, con ngươi đen nhánh sáng ngời có thần mang theo vẻ nghiêm túc.
“Đúng vậy, về sau cũng không chơi cùng bọn họ nữa. Nhanh chóng ăn đi, buổi tối còn có chuyện tốn sức cần phải làm.”
Dư Mạn Linh có tính lựa chọn, chỉ nghe được vế trước của câu nói rằng về sau sẽ không chơi cùng bọn họ nữa, vốn dĩ không cẩn thận nghe ra vế sau trong lời nói của anh.
Gật gật đầu, lúc này mới bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Trong lúc đó ánh mắt đó liên tiếp mang theo dò xét, quan sát người đàn ông của mình.
Thấy anh ăn rất nhanh, nhưng dáng ăn lại không hề thô tục một chút nào, vô cùng phù hợp với vẻ bề ngoài xuất chúng của anh, ngược lại còn có chút cảnh đẹp ý vui.
“Lần sau còn dám há mồm nói những lời thối tha như vậy, ông đây sẽ khâu cả mồm trên mồm dưới lại đấy.” Nói xong thì tăng thêm sức đạp một cái vào đũng quần của anh ta.
Tưởng Tử nằm trên mặt đất, bất chấp ngực đau đớn, đôi tay nâng chân to đang đạp lên đũng quần của mình, gân cổ lên ồn ào.
“Đau, đau quá, anh Huy, em sai rồi, sẽ không bao giờ nói bậy nữa”
Hai người còn lại đều bị một màn dọa cho đến nỗi nửa ngày rồi mà không tìm lại được giọng nói của mình.
Nhìn thấy quanh thân Đổng Kiến Huy toát ra vẻ lạnh lùng, ở trong bóng đêm càng thêm có vẻ làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thành ra không có ai dám tiến lên khuyên anh.
Từ nhỏ bọn họ đã rất sợ anh, đánh nhau đến không quan tâm sống chết. Nhưng đây là lần đầu thấy anh mới chỉ hơi tức giận một chút đã đá người ngã lăn ra như sư tử ăn thịt người, khiến người ta lạnh buốt cả sống lưng.
Đổng Kiến Huy sợ anh ta gào lên ảnh hưởng đến vợ mình, không muốn cô nhìn thấy một mặt bạo lực của mình, miễn cho lại dọa đến cô, thì mất còn nhiều hơn được.
Thật vất vả đến bây giờ vợ mới cho mình chạm vào, chẳng may bởi vì chút chuyện này, làm cô lại sợ hãi anh, thì lại phiền phức!
Anh đứng thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất rồi thu chân lại.
“Cút!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người còn lại nâng Tường Tử ở trên mặt đất lên, đồng thanh nói về phía Đổng Kiến Huy.
“Bọn em đi trước, anh Huy.”
Sau khi bọn họ rời đi, Đổng Kiến Huy thu hồi vẻ lạnh lùng, nhấc chân bước vào sân rồi chốt cửa lại.
Dư Mạn Linh vẫn còn đang ngồi ở trong phòng, từ lúc Đổng Kiến Huy đi ra ngoài là lập tức ngồi không yên, mỗi một phút mỗi một giây đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy anh đi lâu rồi mà không trở về, trong lòng cô cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Rõ ràng còn đói bụng, nhưng nhìn đồ ăn vẫn còn nóng hổi ở trên bàn mà anh không ở đây thì chỉ một miếng thôi cô cũng không nuốt trôi được.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhìn thấy anh thay đổi, bỗng dưng cô lại nổi lên chút hy vọng với anh!
Không cần phải đại phú đại quý khi đi theo anh, chỉ hy vọng anh có thể an phận sinh sống là được rồi.
Nhưng nếu mà lại uống rượu, bài bạc lần nữa thì bản thân phải làm sao bây giờ? Đứa bé còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không có cách nào mang theo con bé đi ra ngoài làm việc.
Khi cô đang hết sức phân tâm thì nghe thấy âm thanh bước chân đều đều, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đi đến từ trong ánh trăng.
Giờ phút này, con ngươi tĩnh mịch nặng nề lập tức có ánh sáng.
Thế mà anh thật sự không đi theo mấy tên hư hỏng đi ra ngoài lêu lổng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô vẫn còn đang ngẩn người, Đổng Kiến Huy đã đi đến phía sau cô, cúi đầu khom lưng ôm cô vào lòng rồi hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của vợ mình, toả ra hơi thở sạch sẽ nóng bỏng rồi hỏi.
“Làm sao vậy? Chồng em vừa đi ra ngoài một lát mà khi trở về đã thành không quen biết rồi sao?” Vừa nói anh vừa đặt đôi đũa vào trong tay cô.
Sau đó ngồi xuống ở trước bàn, cầm lấy chiếc bánh bao ngũ cốc mới ăn được một nửa của mình, há miệng thật to rồi tiếp tục ăn.
Dư Mạn Linh có chút không phản ứng kịp, không thể tin được đây là sự thật nên vô thức hỏi.
“Thật sự về sau sẽ không lêu lổng với bọn họ nữa?”
Nghe thấy vợ hỏi, Đổng Kiến Huy nuốt miếng bánh bao ngũ cốc trong miệng xuống, con ngươi đen nhánh sáng ngời có thần mang theo vẻ nghiêm túc.
“Đúng vậy, về sau cũng không chơi cùng bọn họ nữa. Nhanh chóng ăn đi, buổi tối còn có chuyện tốn sức cần phải làm.”
Dư Mạn Linh có tính lựa chọn, chỉ nghe được vế trước của câu nói rằng về sau sẽ không chơi cùng bọn họ nữa, vốn dĩ không cẩn thận nghe ra vế sau trong lời nói của anh.
Gật gật đầu, lúc này mới bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Trong lúc đó ánh mắt đó liên tiếp mang theo dò xét, quan sát người đàn ông của mình.
Thấy anh ăn rất nhanh, nhưng dáng ăn lại không hề thô tục một chút nào, vô cùng phù hợp với vẻ bề ngoài xuất chúng của anh, ngược lại còn có chút cảnh đẹp ý vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro