Vợ, Để Anh Lau...
2024-08-14 06:07:40
Lúc trước cô có thể đồng ý việc đổi hôn do người trong nhà đưa ra, thật ra có một nguyên nhân rất lớn, đó chính là coi trọng vẻ bề ngoài của anh.
Anh không chỉ đẹp trai, lại chân dài vai rộng, đứng trong đám người cứ như hạc trong bầy gà.
Lúc ấy chính là bị vẻ bề ngoài của anh hấp dẫn, mới đồng ý gả cho người nghèo rớt mồng tơi như anh.
Kết hôn đã hơn một năm, mọi cử chỉ hành động của anh đã khiến mọi tình cảm tốt đẹp và sự kỳ vọng của cô dành cho anh bị mai một.
Đổng Kiến Huy thấy vợ nhìn chằm chằm mình đến ngây dại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gắp một chiếc màn thầu có một lớp trứng gà vàng rực rỡ ở trên đưa về phía cô, khóe môi anh hơi cong lên, nhìn về phía cô vợ đang phân tâm của mình mà trêu chọc.
“Ăn nhanh lên đi, đợi lát nữa lên giường sẽ cho em nhìn đủ.”
Anh nói, khiến cho Dư Mạn Linh chợt bừng tỉnh lại, nhìn dáng vẻ xấu xa của anh. Sau khi cô trừng mắt nhìn anh một cái thì cúi đầu xuống, mặt đỏ lên, vùi đầu vào ăn.
Đổng Kiến Huy ăn no, cũng không vội vàng đứng dậy rời đi, thân thể anh cao chân anh dài, vẫn tiếp tục ngồi ở trên chiếc ghế sứt sẹo, chăm chú nhìn cô vợ của mình.
Thật là càng nhìn càng thích, rõ ràng sinh ra và lớn trong thời kỳ thiếu thốn vật chất này, vậy mà da thịt vẫn hồng hào trắng trẻo..
Nhìn thấy khớp xương bàn tay đang cầm đũa của cô bị đỏ ửng lên, anh vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đó, kéo đến trước mặt mình, nhìn bàn tay xinh đẹp với khớp xương đỏ bừng.
Nghĩ đến việc cô ở ngoài trời nắng phơi khăn trải giường, anh quyết định ngày mai bán hàng hoá trên tay ra, muốn tìm cách đầu cơ trục lợi để có được phiếu mua máy giặt.
Ở thời buổi này có rất nhiều người còn không biết về điều này, càng không bỏ nhiều tiền ra để mua một cái máy giặt.
Có máy giặt rồi thì sau này vợ sẽ không cần phải giặt quần áo bằng tay nữa!
Dư Mạn Linh rút tay mình về, cảm thấy lo lắng khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tìm một cái cớ để phân tán cái nhìn của anh.
“Ăn no rồi, đi nấu nước rồi tắm đi, cả người toàn là bùn.”
Nghe thấy vợ nói, Đổng Kiến Huy không nói lời nào mà đứng dậy hôn lên mặt vợ một cái, rồi quay người đi vào phòng bếp đun nước.
Sau khi anh đứng dậy rời đi, Dư Mạn Linh buông đũa, sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng.
Từ sau đêm hôm qua, người này luôn thích ôm ôm ấp ấp với mình, còn hôn đi hôn lại. Mỗi lần anh tới gần, đều có thể ngửi thấy được hơi thở tràn ngập nam tính trên người anh.
Khiến cho bản thân không thể khống chế được trái tim của mình, mỗi lần như vậy đều đập loạn nhịp, thật không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa!
Đồng Kiến Huy đun nước xong, cũng không đi tắm luôn mà đổ nước vào trong chậu rửa mặt, sau đó mang vào trong phòng, đặt chậu nước ở trên giá rồi giành lấy chén đũa trong tay vợ đang dọn.
“Em lau người trước đi, việc này để anh.” Nói xong thì mang chén đũa ra sau nhà để rửa.
Dư Mạn Linh nhìn hơi nước bốc lên, trước đây đều là mình nấu nước cho anh tắm, hiện tại đổi ngược lại, tự nhiên cảm thấy có chút không chân thật.
Đồng Kiến Huy rửa chén đũa sạch sẽ xong, tắt đèn bếp rồi đi vào nhà chính.
Đi qua cửa, vén màn lên rồi vào trong buồng.
Đập vào đôi mắt là một thân hình phập phồng quyến rũ, trắng trẻo như ngọc, làm cho anh lập tức khắc cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Ánh mắt không chịu khống chế mà cứ nhìn chằm chằm vào vợ mình, giữa hai chân trắng nõn là vùng lông mu rậm rạp, yết hầu có chút khô khốc mà đảo qua đảo lại, hô hấp dần trở nên dồn dập nặng nề hơn.
Anh rất nhanh đã cởi áo ba lỗ trên người ra, bước những bước chân dài mạnh mẽ, chỉ một vài bước đã đến ngay trước mặt cô, giang hai tay ra ôm cô vào trong lòng.
Hơi thở trở lên gấp gáp nặng nề.
“Vợ, để anh lau giúp em.” m thanh hiền hòa, kèm theo chút trầm thấp nghẹn ngào.
Sau khi ngã vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh, giữa sự cọ xát của da thịt, thân thể mềm mại của Dư Mạn Linh không chịu khống chế mà khẽ run rẩy.
Mi mắt hơi rũ xuống, cô không biết phải làm gì nên cứ để mặc anh ôm vào trong vòng tay, xung quanh đều tràn ngập hơi thở sạch sẽ nóng rực của anh.
Anh không chỉ đẹp trai, lại chân dài vai rộng, đứng trong đám người cứ như hạc trong bầy gà.
Lúc ấy chính là bị vẻ bề ngoài của anh hấp dẫn, mới đồng ý gả cho người nghèo rớt mồng tơi như anh.
Kết hôn đã hơn một năm, mọi cử chỉ hành động của anh đã khiến mọi tình cảm tốt đẹp và sự kỳ vọng của cô dành cho anh bị mai một.
Đổng Kiến Huy thấy vợ nhìn chằm chằm mình đến ngây dại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gắp một chiếc màn thầu có một lớp trứng gà vàng rực rỡ ở trên đưa về phía cô, khóe môi anh hơi cong lên, nhìn về phía cô vợ đang phân tâm của mình mà trêu chọc.
“Ăn nhanh lên đi, đợi lát nữa lên giường sẽ cho em nhìn đủ.”
Anh nói, khiến cho Dư Mạn Linh chợt bừng tỉnh lại, nhìn dáng vẻ xấu xa của anh. Sau khi cô trừng mắt nhìn anh một cái thì cúi đầu xuống, mặt đỏ lên, vùi đầu vào ăn.
Đổng Kiến Huy ăn no, cũng không vội vàng đứng dậy rời đi, thân thể anh cao chân anh dài, vẫn tiếp tục ngồi ở trên chiếc ghế sứt sẹo, chăm chú nhìn cô vợ của mình.
Thật là càng nhìn càng thích, rõ ràng sinh ra và lớn trong thời kỳ thiếu thốn vật chất này, vậy mà da thịt vẫn hồng hào trắng trẻo..
Nhìn thấy khớp xương bàn tay đang cầm đũa của cô bị đỏ ửng lên, anh vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đó, kéo đến trước mặt mình, nhìn bàn tay xinh đẹp với khớp xương đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến việc cô ở ngoài trời nắng phơi khăn trải giường, anh quyết định ngày mai bán hàng hoá trên tay ra, muốn tìm cách đầu cơ trục lợi để có được phiếu mua máy giặt.
Ở thời buổi này có rất nhiều người còn không biết về điều này, càng không bỏ nhiều tiền ra để mua một cái máy giặt.
Có máy giặt rồi thì sau này vợ sẽ không cần phải giặt quần áo bằng tay nữa!
Dư Mạn Linh rút tay mình về, cảm thấy lo lắng khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tìm một cái cớ để phân tán cái nhìn của anh.
“Ăn no rồi, đi nấu nước rồi tắm đi, cả người toàn là bùn.”
Nghe thấy vợ nói, Đổng Kiến Huy không nói lời nào mà đứng dậy hôn lên mặt vợ một cái, rồi quay người đi vào phòng bếp đun nước.
Sau khi anh đứng dậy rời đi, Dư Mạn Linh buông đũa, sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng.
Từ sau đêm hôm qua, người này luôn thích ôm ôm ấp ấp với mình, còn hôn đi hôn lại. Mỗi lần anh tới gần, đều có thể ngửi thấy được hơi thở tràn ngập nam tính trên người anh.
Khiến cho bản thân không thể khống chế được trái tim của mình, mỗi lần như vậy đều đập loạn nhịp, thật không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa!
Đồng Kiến Huy đun nước xong, cũng không đi tắm luôn mà đổ nước vào trong chậu rửa mặt, sau đó mang vào trong phòng, đặt chậu nước ở trên giá rồi giành lấy chén đũa trong tay vợ đang dọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em lau người trước đi, việc này để anh.” Nói xong thì mang chén đũa ra sau nhà để rửa.
Dư Mạn Linh nhìn hơi nước bốc lên, trước đây đều là mình nấu nước cho anh tắm, hiện tại đổi ngược lại, tự nhiên cảm thấy có chút không chân thật.
Đồng Kiến Huy rửa chén đũa sạch sẽ xong, tắt đèn bếp rồi đi vào nhà chính.
Đi qua cửa, vén màn lên rồi vào trong buồng.
Đập vào đôi mắt là một thân hình phập phồng quyến rũ, trắng trẻo như ngọc, làm cho anh lập tức khắc cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Ánh mắt không chịu khống chế mà cứ nhìn chằm chằm vào vợ mình, giữa hai chân trắng nõn là vùng lông mu rậm rạp, yết hầu có chút khô khốc mà đảo qua đảo lại, hô hấp dần trở nên dồn dập nặng nề hơn.
Anh rất nhanh đã cởi áo ba lỗ trên người ra, bước những bước chân dài mạnh mẽ, chỉ một vài bước đã đến ngay trước mặt cô, giang hai tay ra ôm cô vào trong lòng.
Hơi thở trở lên gấp gáp nặng nề.
“Vợ, để anh lau giúp em.” m thanh hiền hòa, kèm theo chút trầm thấp nghẹn ngào.
Sau khi ngã vào lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh, giữa sự cọ xát của da thịt, thân thể mềm mại của Dư Mạn Linh không chịu khống chế mà khẽ run rẩy.
Mi mắt hơi rũ xuống, cô không biết phải làm gì nên cứ để mặc anh ôm vào trong vòng tay, xung quanh đều tràn ngập hơi thở sạch sẽ nóng rực của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro