Đầu Óc Choáng V...
2024-08-14 06:07:40
Nghe thấy anh nói vậy, Dư Mạn Linh đang ôm đứa nhỏ chợt hơi sững người, không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
“Sau khi nối điện, mỗi tháng anh đều phải đóng tiền điện.” Nói xong cô liếc qua sắc mặt anh.
Cô sợ anh nghe vậy thẹn quá hóa giận sẽ lật bàn.
Thật ra, cô làm sao không muốn trong nhà có điện cho được, đặc biệt là vào ban đêm, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều để dậy chăm sóc con cái.
Bởi vì dùng đèn dầu thì quá mờ, hơn nữa ánh sáng lại kém, nhiều lần làm cô suýt nữa thì vấp ngã trên đất do va phải những vật dụng trong nhà.
Nhưng nếu nối điện thì mỗi tháng đều phải trả phí.
Mấy ngày trước, anh còn đi rượu chè cờ bạc, một chút của cải còn lại trong nhà đều bị anh thua sạch không còn thứ gì.
Thậm chí, ngay đến cả tiền để dành mua cháo bột cho con cũng bị anh cướp đi mua rượu uống.
Một người như vậy, bảo cô làm sao có thể tin tưởng anh đây!
Đổng Kiến Huy tinh ý nhận ra khi nói những lời này, vợ anh tỏ ra khá thận trọng, dường như sợ sẽ chọc anh tức giận.
Anh buông đũa xuống, xoay người đi ra cửa, mang theo giỏ tre đựng cỏ dại vào nhà.
Tiếp theo anh đóng cửa phòng lại, khom lưng từ trong giỏ tre lấy ra một thứ gì đó lẫn trong đám cỏ dại.
Đi đến trước mặt vợ mình, anh mở tấm vải ra và nói.
"Đây là thứ hôm nay anh đào được, hôm nào lại đi vào hiệu thuốc trong thành phố. Đối với vật phẩm lớn như vậy, chắc chắn có thể bán được cái giá tốt."
Dư Mạn Linh nhìn chằm chằm thẳng vào củ sâm rừng trong tay anh, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Lúc anh nói sẽ lên núi, bản thân cô cũng không có bất kỳ hy vọng gì.
Nhưng thật không ngờ, anh lại đào được nó về.
Cô nâng mi lên nhìn anh, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Đây thật là do anh đào được sao?” Trong giọng nói của cô mang theo hoài nghi.
Trước khi lấy anh, cô căn bản chưa từng nghe nói qua bên người anh lại có loại bản lĩnh này.
Huống hồ gì anh còn biết thứ này có giá trị dược tính, có thể bán lấy tiền!
Đổng Kiến Huy nhìn vợ mình bộ dạng hoảng loạn, nhanh chóng mở miệng giải thích.
"Không trộm không cướp, đây thật sự là do người đàn ông của em cả ngày vất vả đào được."
Dư mạn Linh không nhìn ra được bất kỳ dự chột dạ nào trên khuôn mặt anh, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Đổng Kiến Huy đem những thứ trong tay đặt lên bàn, tiếp tục cầm đũa lên, cắn một miếng lớn bánh bao nhân thập cẩm, mơ hồ nói.
"Em cất cái này đi, ngày mai anh còn phải lên núi."
Lại nghe thấy anh còn muốn lên núi, Dư Mạn Linh nhìn đứa nhỏ trong lòng, lơ đễnh gật đầu.
Đổng Kiến Huy ăn bánh bao thập cẩm, tuy đã đói đến mức ngực dán chặt vào lưng, nhưng nói thế nào đi nữa thì anh cũng đã từng trải qua vài thập niên sống trong phú quý.
Lúc này lại cảm thấy có chút chịu không được. Nuốt nước miếng trong miệng xuống cổ họng.
Anh đưa mắt nhìn về phía người vợ xinh đẹp và dịu dàng nhà mình và nói.
"Vợ à, em có thể hấp cho anh bánh bao trắng được không? Nếu mì ăn không đủ, anh sẽ đến thị trấn mua."
Dư Mạn Linh nghe anh nói muốn ăn bánh bao trắng, mặc dù trong lòng có chút tiếc, nhưng cô cũng không từ chối.
Lại nhớ tới sự việc xảy ra lúc sáng, cô mở miệng nói với anh.
“Ban ngày chị hai có đến đây muốn mượn 10 cân thịt heo.”
Sau khi Đổng Kiến Huy nghe vợ nói chị dâu đến, anh vô thức ngước mắt lên nhìn cô.
Để ý thấy cô nhăn mặt, rõ ràng là cảm thấy không vui.
Anh đoán lúc mình không có ở nhà, cô đã bị chị dâu chọc cho tức giận.
Đời trước, bản thân mình không thương cô, chị dâu lại thường xuyên dằn vặt cô, đối với những việc đó, anh trước đây đều nhắm mắt làm ngơ.
Sống lại một đời, anh tất nhiên không cho phép loại chuyện này xảy ra với cô một lần nữa.
Từ giờ trở đi, anh đều sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.
Anh buông đũa xuống, nhìn chăm chú vào cô, trịnh trọng nói.
"Cái nhà này về sau do em làm chủ, những việc như thế này không cần hỏi anh, không muốn cho thì không cần cho mượn."
Dư Mạn Linh nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không giống như đang nói giỡn, không lẽ hôm đó anh đi uống rượu, uống đến choáng váng rồi sao?
“Sau khi nối điện, mỗi tháng anh đều phải đóng tiền điện.” Nói xong cô liếc qua sắc mặt anh.
Cô sợ anh nghe vậy thẹn quá hóa giận sẽ lật bàn.
Thật ra, cô làm sao không muốn trong nhà có điện cho được, đặc biệt là vào ban đêm, sẽ thuận lợi hơn rất nhiều để dậy chăm sóc con cái.
Bởi vì dùng đèn dầu thì quá mờ, hơn nữa ánh sáng lại kém, nhiều lần làm cô suýt nữa thì vấp ngã trên đất do va phải những vật dụng trong nhà.
Nhưng nếu nối điện thì mỗi tháng đều phải trả phí.
Mấy ngày trước, anh còn đi rượu chè cờ bạc, một chút của cải còn lại trong nhà đều bị anh thua sạch không còn thứ gì.
Thậm chí, ngay đến cả tiền để dành mua cháo bột cho con cũng bị anh cướp đi mua rượu uống.
Một người như vậy, bảo cô làm sao có thể tin tưởng anh đây!
Đổng Kiến Huy tinh ý nhận ra khi nói những lời này, vợ anh tỏ ra khá thận trọng, dường như sợ sẽ chọc anh tức giận.
Anh buông đũa xuống, xoay người đi ra cửa, mang theo giỏ tre đựng cỏ dại vào nhà.
Tiếp theo anh đóng cửa phòng lại, khom lưng từ trong giỏ tre lấy ra một thứ gì đó lẫn trong đám cỏ dại.
Đi đến trước mặt vợ mình, anh mở tấm vải ra và nói.
"Đây là thứ hôm nay anh đào được, hôm nào lại đi vào hiệu thuốc trong thành phố. Đối với vật phẩm lớn như vậy, chắc chắn có thể bán được cái giá tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Mạn Linh nhìn chằm chằm thẳng vào củ sâm rừng trong tay anh, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Lúc anh nói sẽ lên núi, bản thân cô cũng không có bất kỳ hy vọng gì.
Nhưng thật không ngờ, anh lại đào được nó về.
Cô nâng mi lên nhìn anh, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.
“Đây thật là do anh đào được sao?” Trong giọng nói của cô mang theo hoài nghi.
Trước khi lấy anh, cô căn bản chưa từng nghe nói qua bên người anh lại có loại bản lĩnh này.
Huống hồ gì anh còn biết thứ này có giá trị dược tính, có thể bán lấy tiền!
Đổng Kiến Huy nhìn vợ mình bộ dạng hoảng loạn, nhanh chóng mở miệng giải thích.
"Không trộm không cướp, đây thật sự là do người đàn ông của em cả ngày vất vả đào được."
Dư mạn Linh không nhìn ra được bất kỳ dự chột dạ nào trên khuôn mặt anh, lúc này mới nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Đổng Kiến Huy đem những thứ trong tay đặt lên bàn, tiếp tục cầm đũa lên, cắn một miếng lớn bánh bao nhân thập cẩm, mơ hồ nói.
"Em cất cái này đi, ngày mai anh còn phải lên núi."
Lại nghe thấy anh còn muốn lên núi, Dư Mạn Linh nhìn đứa nhỏ trong lòng, lơ đễnh gật đầu.
Đổng Kiến Huy ăn bánh bao thập cẩm, tuy đã đói đến mức ngực dán chặt vào lưng, nhưng nói thế nào đi nữa thì anh cũng đã từng trải qua vài thập niên sống trong phú quý.
Lúc này lại cảm thấy có chút chịu không được. Nuốt nước miếng trong miệng xuống cổ họng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đưa mắt nhìn về phía người vợ xinh đẹp và dịu dàng nhà mình và nói.
"Vợ à, em có thể hấp cho anh bánh bao trắng được không? Nếu mì ăn không đủ, anh sẽ đến thị trấn mua."
Dư Mạn Linh nghe anh nói muốn ăn bánh bao trắng, mặc dù trong lòng có chút tiếc, nhưng cô cũng không từ chối.
Lại nhớ tới sự việc xảy ra lúc sáng, cô mở miệng nói với anh.
“Ban ngày chị hai có đến đây muốn mượn 10 cân thịt heo.”
Sau khi Đổng Kiến Huy nghe vợ nói chị dâu đến, anh vô thức ngước mắt lên nhìn cô.
Để ý thấy cô nhăn mặt, rõ ràng là cảm thấy không vui.
Anh đoán lúc mình không có ở nhà, cô đã bị chị dâu chọc cho tức giận.
Đời trước, bản thân mình không thương cô, chị dâu lại thường xuyên dằn vặt cô, đối với những việc đó, anh trước đây đều nhắm mắt làm ngơ.
Sống lại một đời, anh tất nhiên không cho phép loại chuyện này xảy ra với cô một lần nữa.
Từ giờ trở đi, anh đều sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.
Anh buông đũa xuống, nhìn chăm chú vào cô, trịnh trọng nói.
"Cái nhà này về sau do em làm chủ, những việc như thế này không cần hỏi anh, không muốn cho thì không cần cho mượn."
Dư Mạn Linh nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cũng không giống như đang nói giỡn, không lẽ hôm đó anh đi uống rượu, uống đến choáng váng rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro