Vô Cùng Đau Lòn...
2024-08-14 06:07:40
Không biết tại sao, rõ ràng là cùng một bộ dáng, nhưng chung quy vẫn luôn làm cho người ta có cảm giác anh như biến thành hai người khác nhau vậy.
Cứ đắn đo mãi, dù vẫn còn lo lắng nhưng cô vẫn nói.
"Tôi không muốn cho mượn, cô ta miệng thì nói mượn, nhưng nhất định sẽ không bao giờ trả lại..."
Nghe được lời vợ mình nói, trên gương mặt của Đổng Kiến Huy lộ ra một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc, trong lời nói mang theo cưng chiều.
"Không muốn cho mượn thì cứ không cho."
Nụ cười của anh khiến Dư Mạn Linh sửng sốt, cô gả đến đây đã lâu như vậy, ngay cả ngày đầu tiên kết hôn, cô cũng chưa từng bắt gặp anh cười tươi với cô như vậy.
Nhưng nếu anh không thể tiếp tục thế này, thì tốt hơn đừng bao giờ cho cô hy vọng.
Cho cô hy vọng một lần nữa, đến lúc đó lại bị anh bóp chết, như vậy sẽ làm cho cô sẽ càng trở nên thảm hại hơn mà thôi!
Cô bế con gái lên, đứng dậy đi vào trong phòng.
Đổng Kiến Huy nhìn theo bóng dáng vợ mình bước vào phòng ngủ, sau đó thu lại tầm mắt, đánh nhanh rút gọn, nhanh chóng lấp đầy bụng.
Thu dọn tất cả bát đũa, anh mở cửa đi vào phòng bếp.
Sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, anh cắt lấy nửa cân thịt rồi dùng dây cỏ buộc lại, đứng lên đem theo số thịt mò mẫm ra cửa.
Nhìn thấy Đổng Kiến Huy mang thịt đi vào, gương mặt già nua ngăm đen của Vương Thuyên Trụ lập tức cười tươi rói, tiến lên đem anh đón vào trong nhà.
“Huy à, trễ như vậy rồi, đến tìm chú có việc gì không?” Chú ấy nói rồi đưa cho anh một điếu thuốc lá.
Đổng Kiến Huy nhận lấy điếu thuốc, đặt miếng thịt trong tay lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế đẩu đổ nát rồi nói.
"Là như thế này chú, cháu muốn nối điện trong nhà, nếu chú có thời gian thì giúp cháu sắp xếp một chút."
Vương Thuyên Trụ cười đến đôi mắt đều híp lại chỉ còn một đường nhỏ, lập tức sảng khoái đáp ứng anh.
"Thành giao, ngày mai chú sẽ sắp xếp giúp cháu ngay."
Đổng Kiến Huy vừa nghe thấy lời này của chú ấy, anh cũng không ngồi thêm lâu, đứng dậy nói lời cảm ơn liền rời đi.
Anh nhanh chóng sải bước trở về nhà, khi đi vào phòng bếp liền nhìn thấy vợ mình không biết đang làm gì ở bên trong.
Lúc anh đang chuẩn bị gọi cô, thì mới nhìn thấy rõ cô đang cúi đầu gặm phần xương của anh ăn còn dư lại.
Cảnh tượng này đâm thật sâu vào mắt anh, hai mắt đau đớn vô cùng, máu cả người anh như đều đông lại, tim cũng theo đó mà phát ra từng đợt co rút, kịch liệt nhói đau.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm, cổ họng phát ra âm thanh.
“Em đang làm gì vậy?” m thanh phát ra khàn khàn, mang theo nghẹn ngào và nức nở.
Dư Mạn Linh nghe thấy giọng nói của anh, sợ hãi đến mức run lên một cái, khúc xương trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Cơ thể cô cứng đờ, mang theo biểu tình hoảng sợ nhìn về phía Đổng Kiến Huy đang đứng trong bóng tối.
Cô vừa sợ hãi vừa mở miệng giải thích.
"Tôi không có ăn vụng nó. Đây đều là những thứ anh ăn thừa lại. Tôi cảm thấy bỏ đi thì đáng tiếc quá."
Giây phút này Đổng Kiến Huy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như vậy.
Khi về đến nhà anh chỉ lo ăn phần của mình, cũng không có hỏi qua vợ đã ăn cơm chưa, cứ cho là cô đã ăn rồi.
Nhưng anh tại sao lại quên mất, mình còn chưa ăn thì làm sao cô dám ăn trước?
Bước chân đang đi vào bếp cứng đờ ở đó, sống lưng thẳng tắp tại một khắc này có chút cong xuống.
Anh đi thẳng đến trước mặt người vợ của mình, bùm một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt cô.
Đôi tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy chiếc eo thon nhỏ của vợ mình, mặt chôn trước ngực cô, nức nở thành tiếng.
"Vợ ơi, anh trước đây là một tên khốn kiếp, anh không nên đối xử với em như vậy, về sau những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Đừng tự ủy khất mình như vậy, được không?" Trong giọng nói mang theo từng hồi run rẩy cầu xin.
Cứ đắn đo mãi, dù vẫn còn lo lắng nhưng cô vẫn nói.
"Tôi không muốn cho mượn, cô ta miệng thì nói mượn, nhưng nhất định sẽ không bao giờ trả lại..."
Nghe được lời vợ mình nói, trên gương mặt của Đổng Kiến Huy lộ ra một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc, trong lời nói mang theo cưng chiều.
"Không muốn cho mượn thì cứ không cho."
Nụ cười của anh khiến Dư Mạn Linh sửng sốt, cô gả đến đây đã lâu như vậy, ngay cả ngày đầu tiên kết hôn, cô cũng chưa từng bắt gặp anh cười tươi với cô như vậy.
Nhưng nếu anh không thể tiếp tục thế này, thì tốt hơn đừng bao giờ cho cô hy vọng.
Cho cô hy vọng một lần nữa, đến lúc đó lại bị anh bóp chết, như vậy sẽ làm cho cô sẽ càng trở nên thảm hại hơn mà thôi!
Cô bế con gái lên, đứng dậy đi vào trong phòng.
Đổng Kiến Huy nhìn theo bóng dáng vợ mình bước vào phòng ngủ, sau đó thu lại tầm mắt, đánh nhanh rút gọn, nhanh chóng lấp đầy bụng.
Thu dọn tất cả bát đũa, anh mở cửa đi vào phòng bếp.
Sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, anh cắt lấy nửa cân thịt rồi dùng dây cỏ buộc lại, đứng lên đem theo số thịt mò mẫm ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Đổng Kiến Huy mang thịt đi vào, gương mặt già nua ngăm đen của Vương Thuyên Trụ lập tức cười tươi rói, tiến lên đem anh đón vào trong nhà.
“Huy à, trễ như vậy rồi, đến tìm chú có việc gì không?” Chú ấy nói rồi đưa cho anh một điếu thuốc lá.
Đổng Kiến Huy nhận lấy điếu thuốc, đặt miếng thịt trong tay lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế đẩu đổ nát rồi nói.
"Là như thế này chú, cháu muốn nối điện trong nhà, nếu chú có thời gian thì giúp cháu sắp xếp một chút."
Vương Thuyên Trụ cười đến đôi mắt đều híp lại chỉ còn một đường nhỏ, lập tức sảng khoái đáp ứng anh.
"Thành giao, ngày mai chú sẽ sắp xếp giúp cháu ngay."
Đổng Kiến Huy vừa nghe thấy lời này của chú ấy, anh cũng không ngồi thêm lâu, đứng dậy nói lời cảm ơn liền rời đi.
Anh nhanh chóng sải bước trở về nhà, khi đi vào phòng bếp liền nhìn thấy vợ mình không biết đang làm gì ở bên trong.
Lúc anh đang chuẩn bị gọi cô, thì mới nhìn thấy rõ cô đang cúi đầu gặm phần xương của anh ăn còn dư lại.
Cảnh tượng này đâm thật sâu vào mắt anh, hai mắt đau đớn vô cùng, máu cả người anh như đều đông lại, tim cũng theo đó mà phát ra từng đợt co rút, kịch liệt nhói đau.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm, cổ họng phát ra âm thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đang làm gì vậy?” m thanh phát ra khàn khàn, mang theo nghẹn ngào và nức nở.
Dư Mạn Linh nghe thấy giọng nói của anh, sợ hãi đến mức run lên một cái, khúc xương trong tay cũng theo đó rơi xuống đất.
Cơ thể cô cứng đờ, mang theo biểu tình hoảng sợ nhìn về phía Đổng Kiến Huy đang đứng trong bóng tối.
Cô vừa sợ hãi vừa mở miệng giải thích.
"Tôi không có ăn vụng nó. Đây đều là những thứ anh ăn thừa lại. Tôi cảm thấy bỏ đi thì đáng tiếc quá."
Giây phút này Đổng Kiến Huy chỉ cảm thấy như bị sét đánh, chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như vậy.
Khi về đến nhà anh chỉ lo ăn phần của mình, cũng không có hỏi qua vợ đã ăn cơm chưa, cứ cho là cô đã ăn rồi.
Nhưng anh tại sao lại quên mất, mình còn chưa ăn thì làm sao cô dám ăn trước?
Bước chân đang đi vào bếp cứng đờ ở đó, sống lưng thẳng tắp tại một khắc này có chút cong xuống.
Anh đi thẳng đến trước mặt người vợ của mình, bùm một tiếng, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt cô.
Đôi tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy chiếc eo thon nhỏ của vợ mình, mặt chôn trước ngực cô, nức nở thành tiếng.
"Vợ ơi, anh trước đây là một tên khốn kiếp, anh không nên đối xử với em như vậy, về sau những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Đừng tự ủy khất mình như vậy, được không?" Trong giọng nói mang theo từng hồi run rẩy cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro